Ở mộng cảnh thứ ba, khi hắn đắm chìm trong tiền bạc, quyền lực, danh vọng thì thời gian cứ thế trôi qua.
Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm rồi một đời người.
Hắn đánh mất ý niệm chiến đấu mà trôi qua cuộc đời tầm thường.
Cũng trong thời gian này, lực tịch diệt của tôi đã âm thầm ăn mòn năng lượng của hắn.
Đến khi cuối đời, hắn ý thức được mình đã trôi qua cuộc đời nhàm chán đến thế nào thì quá muộn.
Hắn phá vỡ mộng cảnh đã thấy năng lượng của mình bị tiêu hao quá nửa.
Trong khi đó thì năng lượng của tôi có tiêu hao thì cũng có bổ xung nên vẫn còn rất nhiều.
Nhận ra đã bị tôi tính kế, Viêm Dương chửi tục.
"Chó chết, lại dùng thủ đoạn hạ tiện để tiêu hao ta."
Biết không còn cơ hội để chiến thắng nữa, hắn dùng toàn lực phá tan lĩnh vực của tôi mà lao đi.
Để giết hắn, tôi định lần nữa mở rộng lĩnh vực để truy sát.
Tôi sẽ không cho hắn cơ hội kết nối với thiên địa để khôi phục thực lực.
Nhưng ngay lúc này lại có vài lĩnh vực xuất hiện trong linh vực của tôi.
Tôi cảnh giác không biết kẻ tới là địch hay bạn.
Rất nhanh tôi thấy được họ.
Một con lợn thành tinh, một cây bút đắc đạo và một hòa thượng.
Họ đứng trước mặt, cản đường Viêm Dương rút lui.
Thấy vậy Viêm Dương gấp rút.
"Các người không mau cút ngay.
Nếu không thiên đình của ta sẽ diệt sạch các người."
Con Lợn kia hừ lạnh.
"Ngươi nghĩ vì sao chúng ta có thể xuất hiện ở đây?
Mấy ngàn năm nay, ngươi vì giữ vị trí độc tôn mà ngăn cấm kẻ khác phi thăng.
Thậm chí còn truy sát kẻ có đại đạo, buộc họ quy thuận thiên đình.
Ngươi nghĩ chúng ta có ngốc không khi để ngươi rời khỏi đây.
Cây bút cũng nói.
"Ngươi yên tâm.
Ta đã bói một quẻ.
Thiên đình của ngươi hôm nay sẽ bị diệt vong.
Các tạo hóa cảnh khắp nơi đã bắt đầu hành động rồi."
Viêm Dương cười lớn..
"Haha, các người nghĩ mình có thể đánh bại ta sao.
Đại đạo của ta có thể hủy diệt hết đạo của các người.
Còn các người không giết được ta thì đạo ta bất diệt"
Vị hoa thượng kia chắp tay niệm phật hiệu.
"A di đà phật.
Chúng ta không diệt được đạo của thí chủ nhưng lại có người làm được.
Chúng ta chỉ cần cản bước thí chủ là đủ rồi."
Xong họ đều nhìn tôi.
Tôi cũng gật đầu coi như chào hỏi.
Như ở Xích Quỷ quốc thì tạo hóa cảnh không nhiều.
Những ai đủ mạnh đều lần lượt phi thăng còn ở Hoa Quốc thì số lượng nhiều lắm.
Họ thành lập thiên đình, quản lí sinh tử chúng sinh.
Lấy danh nghĩa là ổn định đất nước nhưng cũng là một cái gì đó áp chế các tu sĩ khác, không cho họ tiến bước.
Tức nước thì vỡ bờ, khi lượng tu sĩ bị áp chế quá nhiều thì khi cơ hội tới, họ sẽ liều mình mà thực hiện ước nguyện.
Viêm Dương lúc này dùng hỏa kiếm chém về phía tôi rồi xông qua chỗ cây bút để chạy trốn.
Chỉ thấy Cây Bút kia quát một tiếng.
"Tường đá.
Mở!"
Lập tức một bức tường đá cản trước mặt Viêm Dương.
Nhất ngôn thành hình là đạo chi phát của Cây Bút kia.
Viêm Dương dùng quyền đấm tan tường đá thì lại bị một thân hình húc ngược.
"Trư Thần Xung Kích".
Con heo tinh phát động đại đạo phòng ngự mà cản bước.
Viêm Dương toan lần nữa tìm đường chạy trốn thì một cái chuông cổ đã hiển hiện trên đầu.
Nó phát ra âm thanh vang vọng khiến không gian nứt toác.
Không gian chồng chồng nứt ra khiến việc di chuyển bị hạn chế rất nhiều.
Đó là công kích tinh thần của vị hòa thượng kia.
Tinh thần của Viêm Dương cũng bị trấn động khiến hắn thất thần trong giây nát.
Mà giây nát đó tôi cũng kịp ngăn lại công kích của Viêm Dương mà lao tới.
"Lửa tịch diệt, thiêu cháy đại đạo."
Một ngọn lửa theo tay của tôi mà bao trùm lấy Viêm Dương.
Hắn hét lớn.
"Nhiên Hỏa.
Lên!"
Hai ngọn lửa thiêu đốt lẫn nhau đồng thời thôn phệ lẫn nhau.
Mỗi ngọn lửa đều đi theo đại đạo của riêng mình.
Lửa của Viêm Dương thiên về nhiệt độ và thời gian còn của tôi thì là xâm nhiễm và phân rã.
Hai ngọn lửa cứ vậy mà kéo dài.
Con heo tinh, lão hòa thượng và cây bút thì đứng một bên chuẩn bị đề phòng Viêm Dương chạy trốn.
Chẳng biết qua bao lâu.
Chỉ thấy ngọn lửa của Viêm Dương yếu dần, yếu dần.
Hắn hét lớn
"Ta không cam tâm, đại đạo của ta là bất diệt.
Ta là Viêm Đế kiểm soát thiên địa nơi đây.
Ta là vô địch thiên hạ."
Nói rồi cơ thể hắn tự thiếu đốt.
Lần nữa ngọn lửa bùng mạnh lên, có xu hướng phá cả lửa tịch diệt của tôi.
Tôi không dám buông lỏng vì chỉ cần sơ xẩy một chút có thể khiến Viêm Dương thoát thân.
Một khi hắn lại kết nối với thiên địa thì thực lực sẽ quay trở về đỉnh phong.
Lúc đó chẳng biết tôi còn thuận lợi áp chế hắn không.
Tôi dùng hết khả năng của mình bao gồm không gian đại đạo, thời gian đại đạo, tịch diệt đại đạo để mở rộng phạm vi vụ nổ đến tối đa để hắn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Quả nhiên sau đó thân xác Viêm Dương nổ tung.
Một ngọn lửa nhỏ bay ra ngoài.
Đáng tiếc tôi đã có chuẩn bị không gian đa tầng.
Chỉ thấy tôi cười lạnh.
"Muốn thoát sao.
Hãy ở lại đền mạng cho vợ ta.
Chết đi."
Lực lượng đại đạo của tôi lập tức bóp nát Viêm Dương.
Ngay khi hắn chết cả bầu trời như thiên hôn địa ám, ầm ầm rung chuyển.
Bầu trời tối sầm và bắt đầu đổ mưa máu như tiễn đưa một đại đạo vẫn lạc.
Cũng ngay lúc này một vòng sáng trên trời hiện ra vô cùng chói mắt.
Chỉ thấy con heo tinh nhìn lên rồi vui mừng hô lớn.
"Nhanh, cánh cổng tới vị diện mạnh hơn đã mở ra rồi.
Chúng ta mau đi thôi."
Cây bút tinh nhìn tôi cúi người.
"Đa tạ đạo hữu đã giúp chúng ta thoát khỏi xiềng xích nơi đây.
Xin nhận tiểu sinh một bái."
Nói rồi hắn cũng vội vã cất bước đi theo.
Vị hòa thượng còn lại vẫn đứng yên.
Thấy vậy, tôi bèn hỏi
"Vị cao tăng này, người không đi sao?"
Chỉ thấy lão ta chắp tay niệm phật hiệu rồi bảo.
"Chúng sinh còn khổ, sau trận chiến thiên đình, e rằng sẽ có nhiều chuyện phát sinh.
Bận tăng nguyện ở lại nơi đây giúp ổn định thế cục.
Khi nào mọi thứ ổn thỏa thì sẽ tiếp bước các vị đạo hữu."
Nghe vậy tôi cũng gật đầu.
Đây mới là phong phạm một phật gia nên có.
Nơi nào còn có khổ thì nơi đó có ta.
Tôi ngửa mặt lên trời rồi lại nhìn về hướng Xích Quỷ quốc mà thở dài.
Ở đây có những người thân, những người bạn, những anh em, bạn bè cũng có những kẻ đã có xung đột với tôi.
Có những chuyện tôi muốn làm cũng có những chuyện tôi nuối tiếc.
Nhưng giờ tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Trong đầu tôi giờ chỉ còn có Như Mộng.
Chỉ còn có câu nói trước lúc ra đi của cô ấy.
Ở một nơi nào đó ngoài kia, cô ấy đang bị nhốt.
Cô ấy đang chờ tôi và đã chờ tôi.
Có lẽ sẽ lại mất vài nghìn năm thậm chí lâu hơn nhưng giờ, một phút một giây tôi cũng không muốn lãng phí nữa.
Tôi chậm rãi bước vào cánh cổng mà kiên địch với một điều duy nhất muốn làm đó là tới Âu Thần Quốc và cứu được Như Mộng ra.
Khung cảnh và cảm xúc lúc này khiến tôi bất giác mà thốt ra vài lời.
"Nhân sinh như mộng ảo
Như Mộng vi nhân sinh
Hữu tình xa thiên lý
Cùng nàng há sợ chi
Đời người chẳng mong gì
Sầu thời gian ngắn ngủi
lấp đèo rồi phá núi
Vạn vật hóa hư không".