Lĩnh Vực của Viêm Dương là thiêu đốt tận cùng.
Cả thiên địa như chìm trong lửa đốt vô cùng vô tận.
Kẻ ở trong đó sẽ bị thiết đến xương cốt không còn.
Bao nhiêu lực lượng phát ra thì sẽ bị thiêu cháy bấy nhiêu.
Nhiệt độ của ngọn lửa lên tới 1 tỉ độ c mà khả năng duy trì lại là vô cùng tận.
Chỉ cần có vật chất tồn tại thì nó sẽ thiêu cháy không ngừng.
Đại đạo của tôi lại là tự tại đạo.
Đạo vô dạng vô hình và tùy tâm mà động.
Lập tức tôi tạo ra một cái đường dẫn bằng cương phong bên ngoài để dẫn nhiệt của hỏa diễm theo hướng cố đinh.
Rồi lớp bên trong tôi dùng nguyên lí nhiệt động học chuyển hóa nó thành năng lượng điện cho mình sử dụng.
Rồi lại dùng năng lượng chuyển hóa để đối phó với hỏa diễm của Viêm Dương.
Cứ vậy, ba tầng hợp thành một phương lĩnh vực tự tại, khiến cho đại đạo của Viêm Dương trở nên vô dụng.
Tôi nhìn hắn hừ lạnh.
"Nếu lĩnh vực của ngươi chỉ có vậy thì ngươi có thể chết được rồi."
Hắn cũng rất nhanh nhận ra đạo tự tại của tôi có vấn đề.
"Đạo của ngươi đơn giản là lấy lực chế lực.
Xét về khả năng chủ động công kích thì chẳng có gì đặc sắc cả."
Tôi nhún vai.
"Không sao, chỉ cần như vậy là đủ để ta giết ngươi rồi."
Nói xong tôi mặc kệ hai đại đạo đang tiêu hao lẫn nhau mà lao tới tấn công cận chiến.
Đây chính là những gì tôi am hiểu nhất.
Viên Dương thấy tôi lao tới thì hắn phất tay một cái.
Hàng ngàn thiên thạch sinh ra từ hư không mà lao tới chỗ tôi.
Tôi vẫn cứ lao thẳng tới.
Sau lưng tôi hình hành hàng ngàn khẩu pháo bắn nổ những viên thiên thạch đang rơi.
Hắn lần nữa dùng đại đạo hỏa hệ khiến cơ thể tôi bốc cháy nhưng đại đạo của tôi tự khắc loại bỏ nó.
Tôi nhìn hắn cười lạnh.
"3000 đại đạo không phân sang hèn, cao thấp, chỉ phân lĩnh ngộ.
Ngươi nghĩ bản thân mình lĩnh ngộ hỏa hệ cao lắm sao mà dùng đại đạo trực tiếp muốn giết ta."
"Một phế vật như ngươi không có tư cách lên lớp ở đây."
Nói rồi hắn cũng rút kiếm Viêm Hoàng ra lao tới đấu cận chiến với tôi.
Ở cấp độ của chúng tôi, đại đạo là tuyết đối mà vượt qua đại đạo thì khi chiến đấu lại sẽ là tối giản.
Với kẻ yếu chúng tôi chỉ cần dẫn động đại đạo thì một ánh mắt, một câu nói đều có thể giết địch còn chiến đấu cùng cảnh giới thì chỉ có cận chiến và thần thông là có tác dụng.
Tôi cũng ngưng luyện ra thương kiếm tiến hành chiến đấu.
Kiếm thương va chạm, tạo ra trấn động không gian không ngừng.
Tôi hô lớn.
"Thần thông âm dương nghiền nát."
Dưới chân Viêm Dương xuất hiện một đồ đằng hình lốc xoáy chữ vạn, liên tục kéo hắn vào trung tâm.
Hắn cũng không yếu thế.
"Thần thông Đại Địa Phun Trào."
Một cột lửa phun ra, lập tức xé nát thần thông của tôi.
Nhưng thần thông trước giờ chỉ là thứ để kìm hãm đối thủ.
Tôi lập tức áp sát tung chiêu.
"Nhất kích tam thiên."
Thấy thương kiếm của tôi đâm tới.
Viêm Dương vội vã dùng kiếm gạt ra.
Nhưng nhất Kích tam thiên lại là chiêu thức được kết hợp bởi hiệu ứng không gian và thời gian.
Một kích vừa gạt đi thì kích khác đã tới.
Viêm Dương kịp thời dùng tay chặn lại kích thứ hai nhưng kích thứ ba đã đâm thẳng ngực hắn.
Hắn bay ngược thổ huyết.
Trên người đã có một lỗ thủng nhưng rất nhanh lành lại.
Cuộc chiến giữa tạo hóa vốn là cuộc chiến tiêu hao, xem năng lượng của ai hết trước, chứ mấy cái thương tổn này chẳng thấm vào đâu.
Hắn tức giận nhìn tôi.
"Ngươi đã chọc giận ta rồi.
Hãy nhận lấy sự phẫn nộ của Viêm Đế ta."
Nói rồi hắn tung ra một thần thông.
"Hỏa Ngục Tuyệt Diệt."
Một quả cầu lửa lớn bao lấy tôi.
Ngọn lửa không thu lại mà thiêu đốt hết oxi bên trong.
Tôi cười lạnh vì đã thấy được bản chất của thần thông này.
Tôi tạo ra một lớp co2 ngăn cản khả năng thiêu đốt của hắn rồi mạnh mẽ tiếp tục lao tới chiến đấu.
Nói về chiến đấu thì tôi rất tự tin.
Khi đánh với hắn tôi dùng phân thân thuật khiến hắn phân tâm rồi tung đòn.
Lâu lâu lại dùng thuật kết giới mà giam cầm khiến hắn rất khó chịu.
Kiểu đánh dùng hiệu ứng của tôi tuy sát thương không lớn nhưng lại quá cơ động khiến hắn không sao phản kích.
Thấy không thể kéo dài mãi, Viêm Dương lập tức tung kiếm lên.
Kiếm của hắn rực đỏ rồi cũng phân ra làm trăm nghìn cái.
Chúng trực tiếp lao đuổi theo tôi.
Tôi cố gắng chạy trốn nhưng những thanh kiếm kia như có định vị vậy.
Tôi đành phải dùng thế thân thuật để tránh thoát.
Đạo tự tại kết hợp với kiến thức khổng lồ giúp tôi nhanh chóng có nhận định rõ ràng về công kích của Viêm Dương.
Tôi kích thích hắn.
"Haha, chẳng trách Như Mộng lại không yêu ngươi.
Ngươi quá phế vật.
Đến làm ta bị thương cũng không thể."
Thực sự Như Mộng chính là tâm ma của Viêm Dương, vì thế lập tức khiến hắn nổi điên.
"Ngươi không có tư cách bàn luận về chuyện của ta.
Chính vì ngươi mà cô ấy mới chết."
Tôi lập tức phản pháo.
"Hừ, một kẻ chỉ biết bo bo giữ mình làm vua sứ mù sao ngươi hiểu được cô ấy.
Ngươi không hiểu cô ấy, lại không mạnh mẽ đủ để bảo vệ cô ấy thì ngươi lấy tư cách gì mà nói là yêu cô ấy chứ?"
Chỉ nghe Viêm Dương gào lên.
"Không, ta yêu cô ấy.
Ta có thể giết cả thế gian để chứng minh điều này."
Khi hắn bị quấn theo những thao túng tâm lý của tôi thì tôi âm thầm thi triển.
"Như Mộng Luân Hồi."
Chiêu này được tôi mô phỏng theo Bồ Đề Luân Hồi Thụ của phật môn.
Ngay lập tức khiến cho Viêm Đế rơi vào ảo mộng.
Ở nơi đây hắn trải qua vô vàn nhân sinh trong quá khứ, hiện tại và tương lai.
Quá khứ hắn là một tu sĩ yếu đuối không thể cản bước tiến của Như Mộng.
Như Mộng lại vì hắn nguyện đem tài nguyên dâng ra.
Kết quả trong một lần thí luyện cũng vì hắn mà chết.
Điều này khiến hắn vừa thỏa mãn lại lâm vào tuyệt vọng, lâm vào tiếc nuối.
Mộng cảnh hiện tại, hắn cao cao tại thượng nhưng Như Mộng lại không hề yêu hắn.
Cô thà hi sinh chứ không thuộc về hắn.
Điều này khiến hắn tức giận mà nuối tiếc.
Mộng cảnh tương lai là ở thế giới mà hai người chuyển sinh.
Nơi đó hắn vì những thứ nhỏ bé như tiền bạc, như danh vọng, như địa vị mà bỏ rơi Như Mộng.
Ba mộng cảnh như phá nát tam sinh quan của hắn.
Mộng cảnh có thật, có giả nhưng rất chân thật.
Hắn phá vỡ mộng cảnh thứ nhất lại rơi vào mộng cảnh thứ hai.
Hắn phá vỡ mộng cảnh thứ hai lại trải qua mộng cảnh thứ ba.
Ba mộng cảnh đã khiến tinh thần hắn trở nên mệt mỏi.
Hắn đã không còn biết đâu là thật, đâu là ảo nữa.