Sau khi anh ấy thua trò chơi đại mạo hiểm, cả đám ồn ào yêu cầu tôi thay anh ấy đi hôn nam thần trường bên cạnh.
Tôi căng thẳng đến mức hơi thở run rẩy.
“Khúc Ưu, hôn một cái thì có c.h.ế.t đâu, cậu sợ cái gì chứ?”
“Yên tâm đi, hôn rồi thì anh Mục cũng sẽ hiểu cho cậu thôi.”
Thẩm Mục cười cợt nhả trêu tôi: “Đúng đấy, Khúc Ưu, giúp một tay đi mà.”
Anh ấy chắc chắn rằng với tính cách bảo thủ của tôi, tôi sẽ không đồng ý.
Thế nhưng tôi lại khẽ nói: “Được thôi.”
Sắc mặt Thẩm Mục thoáng trầm xuống, khóe môi nhếch lên: “Được, hôn ba giây, không được thiếu một giây nào.”
“Thấy chưa, tôi đã nói mà, vì anh Mục thì chuyện gì cô ấy cũng dám làm.”
“Anh Mục đúng là lợi hại, làm sao mà thuần phục được Khúc Ưu thế?”
Dưới ánh mắt đắc ý của bọn họ, tôi chậm rãi bước về phía Giang Sách, kiễng chân lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh ấy.
1.
Thẩm Mục vốn đã quen lăn lộn, kiểu tình huống nào anh ấy cũng từng gặp qua.
Chỉ riêng tối nay, khi chơi trò chơi trong phòng bao và thua, anh ấy chọn “thật lòng”.
Có người hỏi anh ấy rằng trong suốt ba năm qua, anh ấy có từng rung động vì tôi không.
Mọi người đều mang vẻ mặt hóng hớt không sợ chuyện lớn.
Thẩm Mục ban đầu ngẩn người, nhưng rất nhanh nhướng mày cười.
“Mọi người nói ai? Khúc Ưu?? Rung động á?”
Lời anh ấy nói khiến cả đám cười ầm lên.
Chỉ có hai người trên bàn là im lặng.
Một người là tôi, ngồi ở mép ngoài cùng.
Người còn lại là Giang Sách, ngồi ngay bên cạnh Thẩm Mục.
Giang Sách là đội trưởng đội bóng rổ của trường bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bữa tiệc hôm nay là do Thẩm Mục tổ chức sau trận đấu.
Là tôi nài nỉ anh ấy cho tôi đi cùng.
Suốt cả bữa ăn, tôi chẳng nói câu nào, cảm thấy mình lạc lõng với mọi người.
Mãi đến khi có người nhận ra đây là bữa tiệc sau trận đấu bóng rổ chứ không phải tiệc nhậu bình thường, mọi người mới kiềm lại, tiếp tục ăn uống và chơi trò chơi.
Thẩm Mục dựa người thoải mái trên ghế, tiếp tục chơi trò chơi và lại thua.
Lần này, anh ấy chọn “đại mạo hiểm”.
Tờ giấy ghi rằng anh ấy phải hôn người bên trái trong ba giây.
Bên trái anh ấy là Giang Sách.
Mọi người cùng nhìn về phía Giang Sách, anh ấy vẫn bình thản ăn uống, không chút biểu cảm.
Thẩm Mục quàng vai Giang Sách: “Anh em, không ngại để tôi hôn cậu chứ?”
Giang Sách, người luôn lạnh lùng, dừng đũa lại, cười như không cười: “Ngại.”
Cả đám lại ồn ào.
“Anh Mục, Giang Sách không thích đàn ông đâu, cậu tìm một cô gái thay thế cũng được.”
“Khúc Ưu đi.”
“Cô ấy vì cậu thì chuyện gì cũng dám làm mà?”
Tôi im lặng.
“Khúc Ưu, hôn một cái thì có c.h.ế.t đâu, cậu sợ cái gì?”
“Yên tâm đi, hôn rồi thì anh Mục cũng sẽ hiểu cho cậu thôi.”
Thẩm Mục lại cợt nhả trêu tôi: “Đúng đấy, Khúc Ưu, giúp một tay đi mà.”
Anh ấy chắc chắn rằng với tính cách bảo thủ của tôi, tôi sẽ không đồng ý.
Thế nhưng tôi lại khẽ nói: “Được thôi.”
Sắc mặt Thẩm Mục thoáng trầm xuống, khóe môi nhếch lên: “Được, hôn ba giây, không được thiếu một giây nào.”
“Thấy chưa, tôi đã nói mà, vì anh Mục thì chuyện gì cô ấy cũng dám làm.”