Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm

Chương 2: Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm



“Anh Mục đúng là lợi hại, làm sao mà thuần phục được Khúc Ưu thế?”

Tôi đứng dậy, chậm rãi bước về phía Giang Sách.

Gương mặt của anh ấy quá đẹp, không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Hôn ở đâu cũng sợ phá hỏng nét đẹp ấy.

Ánh mắt tôi từ gương mặt hoàn hảo của Giang Sách rơi xuống đôi môi anh ấy.

Vừa rồi Thẩm Mục nói là hôn ở đâu nhỉ?

Không nói rõ phải hôn đâu?

Vậy thì môi hay má đều được rồi.

Giữ vẻ mặt nghiêm túc, tôi cúi xuống, tiến đến gần khuôn mặt của Giang Sách.

Khi sắp chạm vào má anh ấy, tôi dứt khoát cúi tới, đặt môi mình lên môi anh.

Hàng mi dày của Giang Sách khẽ rung, yết hầu của anh nhẹ nhàng chuyển động.

Tiếng xuýt xoa kinh ngạc vang lên bên tai tôi.

“Đỉnh thật! Khúc Ưu!”

“3 giây!”

“3.”

“2.”

“2,5.”

“2,3.”

“2,2.”

Đôi môi của Giang Sách quá mềm, khiến tôi căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy.

“2,15…”

Thẩm Mục không nhịn được nữa, bực bội ngắt lời người đang đếm ngược.

“3 giây rồi, kết thúc.”

Anh ấy dùng một tay kéo tôi ra, ngăn cách tôi và Giang Sách.

Nhận ra sắc mặt Thẩm Mục không tốt, cả đám người lập tức im bặt, ngoan ngoãn ăn nốt bữa cơm.

Trên đường về.

Thẩm Mục im lặng lái xe, bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi.

“Khúc Ưu, em đang trả đũa anh, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ: “Cái gì cơ?”

“Hôm đó anh hôn người khác dưới ký túc xá, em nhìn thấy rồi, nên hôm nay em cố tình lợi dụng Giang Sách để trả đũa anh, phải không?

“Em đúng là nhỏ nhen thật, anh chỉ đùa vui một chút thôi mà.”

Hôn nhau sao?

Tôi nhớ lại một tuần trước, khi tôi mang đồ đến cho Thẩm Mục, đã bắt gặp anh ấy cùng một cô gái xinh đẹp, say đắm hôn nhau dưới ký túc xá.

Công khai và phô trương.

Hoàn toàn phù hợp với phong cách kiêu ngạo, bất cần, không từ chối bất kỳ ai của Thẩm Mục.

Tôi chẳng có cảm giác gì cả.

Thực ra tôi đã từng nói với Thẩm Mục rằng tôi không thích anh ấy.

Nhưng anh ấy không tin.

Năm tôi 10 tuổi.

Gia đình tôi phá sản, bố tôi nợ nần chồng chất rồi bỏ trốn, tôi đổi sang họ mẹ.

Không lâu sau, mẹ tôi cùng bạn ra nước ngoài, cậu tôi đón tôi về nuôi.

Lúc đó, cậu tôi vừa tái hôn, cưới tiểu thư nhà họ Thẩm, chính là mẹ của Thẩm Mục, trở thành cha dượng của Thẩm Mục.

Sau khi được nhà họ Thẩm đồng ý, cậu đón tôi về sống cùng.

Thẩm Mục và tôi bằng tuổi nhau, tính cách anh ấy ngỗ ngược, thích trêu chọc và bắt nạt tôi.

Nửa năm sau, tôi không còn muốn nhẫn nhịn Thẩm Mục nữa.

Anh ấy nhận ra điều đó, ngạo nghễ ném cho tôi một ít tiền.

“Khúc Ưu, em rất thiếu tiền đúng không? Vậy làm trợ lý cho tôi, tôi sẽ trả công cho em.”

Anh ấy đoán không sai.

Tôi không nơi nương tựa, không thể cứ dựa dẫm vào cậu mãi.

Cậu vốn đã ở thế yếu trong nhà họ Thẩm, tôi cần tiền.

Có tiền rồi, tôi có thể dọn ra ngoài, cũng có thể tự lo cho mình.

Ban đầu, Thẩm Mục biết tôi vì tiền mà nhẫn nhịn anh ấy.

Về sau, anh ấy tưởng tôi thật sự thích anh ấy.

Lần đầu tiên là trong một trận bóng rổ năm lớp 10.

Khi đó, Giang Sách và Thẩm Mục sống cùng khu biệt thự, học chung trường trung học.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com