Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm
Sofa này chỉ vừa cho chiều cao của tôi, còn Giang Sách quá cao.
“Ồ.”
Dứt lời, Giang Sách đột nhiên quay đầu lại, ghé sát hơn, đôi mắt đen láy dần trở nên sâu thẳm.
Giọng anh trầm thấp, nhỏ nhẹ hỏi:
“Khúc Ưu, anh vẫn sợ. Em có thể hôn anh thêm một cái nữa không?”
Hương thơm dịu nhẹ từ Giang Sách thoảng qua, khiến tôi hồi hộp đến nuốt khan.
“Bao lâu? Ba giây?”
Giọng anh khàn đặc:
“Ừm… cũng được.”
Tôi nhìn vào đôi môi mỏng của anh, chậm rãi tiến lại gần.
Cảm giác mềm mại, dịu dàng như lần trước.
Chỉ là lần này, càng hôn càng nóng bỏng.
…
Mãi đến khi cổ tôi căng cứng, Giang Sách mới thả tôi ra, đôi môi anh ửng đỏ.
Anh nhìn tôi thật lâu, nghiêm túc nói:
“Khúc Ưu, anh sẽ chứng minh cho em thấy.
“Bước quan trọng nhất, nhất định sẽ là sau khi chúng ta kết hôn.”
Lúc này tôi mới nhận ra, anh đang đáp lại lời xúc phạm của Thẩm Mục tối đó.
Anh muốn trao cho tôi cảm giác an toàn cơ bản nhất, cho người luôn cảm thấy mình không có ai đáng tin cậy.
Tôi chưa từng nói với Giang Sách rằng tôi không tin vào hôn nhân, cũng không tin vào lời hứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bởi vì con người rất thích nói những lời hứa tạm thời khi cảm xúc dâng trào.
Những lời đó có thể thật lòng, nhưng tính hiệu lực của chúng cũng chỉ là nhất thời.
Chỉ là không ngờ rằng, từ đó về sau, mỗi lần vượt quá giới hạn, đều là Giang Sách chủ động dừng lại đúng lúc.
Anh luôn kiềm chế bản thân, thường xuyên phải tắm nước lạnh.
Sau khi tôi và Giang Sách chính thức bên nhau, Thẩm Mục trở nên suy sụp suốt vài tháng.
Anh ấy nhiều lần tìm tôi, nhưng bị tôi từ chối.
Cuối cùng, Thẩm Mục quyết định ra nước ngoài.
Vào năm cuối đại học của chúng tôi, bố mẹ Giang Sách cũng ly hôn.
Năm thứ tư bên nhau, Giang Sách cầu hôn tôi.
Không có những khó khăn hay trở ngại như tôi từng tưởng tượng.
Chúng tôi gặp mặt gia đình, rồi cùng đi đăng ký kết hôn.
Trong ngày cưới, Chu Manh lén thì thầm với tôi rằng, thật ra không phải không có trở ngại.
Mà là Giang Sách đã âm thầm tìm cách giải quyết mọi khó khăn trước mặt chúng tôi trong suốt những năm qua.
Anh ấy nói với Tiểu Vũ rằng những trở ngại đó chưa bao giờ là của tôi, mà là của anh ấy.
Khoảnh khắc đó, khóe mắt tôi ướt đẫm.
Sau khi hôn lễ kết thúc, chúng tôi trở về căn nhà mới của mình.
Giang Sách lập tức tắt cả hai chiếc điện thoại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi tay thon dài của anh cởi chiếc cà vạt trên cổ, nhẹ nhàng đặt vào tay tôi.
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
“Ưu Ưu, đêm nay… là để bù đắp cho những khoảnh khắc đã bỏ lỡ.”
Toàn văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com