Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm

Chương 13: Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm



Nhưng anh đã nghe bạn của Thẩm Mục nhiều lần nói trên sân bóng rằng tôi thầm thích anh ấy.

Dần dần, ngày càng nhiều người biết, nói rằng tôi không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ trận bóng nào của Thẩm Mục.

Giang Sách từng quan sát, và quả thật tôi chưa bao giờ vắng mặt.

Rồi sau này, Thẩm Mục đột ngột quyết định đổi nguyện vọng thi đại học sang Hàng Thành, và tôi cũng đến Hàng Thành.

Điều này càng củng cố suy đoán của mọi người, thậm chí cả bạn học đại học của Thẩm Mục cũng biết chuyện đó.

Giang Sách nói rằng trong khoảng thời gian đó, cảm xúc của anh thường xuyên d.a.o động.

Tôi hỏi anh:

“Vậy anh chưa từng nghĩ rằng em thích anh sao?”

Anh ấy khẽ cười, lắc đầu:

“Anh không dám nghĩ, không dám cho mình hy vọng.”

Hồi cấp ba, khi tôi nhặt được chiếc nhẫn, Giang Sách đã muốn xin WeChat của tôi, nhưng tôi vội vàng bỏ đi.

Trông như thể tôi không muốn dính dáng đến anh.

Tôi tò mò hỏi:

“Vậy từ khi nào anh bắt đầu chú ý đến em?”

Giang Sách ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:

“Lâu lắm rồi.

“Một đêm mất ngủ, anh ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy em lang thang trong khu dân cư.

“Em lúc nào cũng tràn đầy sức sống, nhất là cuối tuần.

“Hoặc là giúp người khác tìm chó lạc, hoặc dẫn những đứa trẻ không có bố mẹ chăm sóc đi chơi.

“Thậm chí đến tối, em còn tranh thủ lục lọi trong thùng rác.”

Anh ấy khẽ cười, ánh mắt xa xăm:

“Khi đó, em nhỏ bé, gầy gò, nhưng khuôn mặt lại bướng bỉnh, không sợ vất vả, không chấp nhận thua cuộc.

“Dáng vẻ như vậy, rất khó để quên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Sách nói rằng anh đã dò hỏi và biết hoàn cảnh gia đình tôi.

Biết tôi cần phải chăm chỉ học tập, cũng cần tiền để sống.

Vậy nên anh đã cố ý bỏ vào những thùng rác trên đường tôi hay qua lại nhiều món đồ tốt.

Thậm chí đôi khi còn bọc trong túi gọn gàng.

Tôi nghe mà đầu óc như ù đi.

Khi đó tôi còn tưởng là do một cô tiểu thư xinh đẹp nào đó vứt đồ.

Hóa ra là Giang Sách…

Sau kỳ thi đại học, Giang Sách định tìm tôi, nhưng Thẩm Mục lại khoe khoang với bạn bè rằng tôi sẽ theo anh ấy đến Hàng Thành.

Giang Sách đành nén lại, chỉ có thể thường xuyên hẹn Thẩm Mục chơi bóng để hy vọng được gặp tôi.

Tại bữa tiệc hôm đó, anh ấy chỉ muốn xem tôi sẽ làm đến mức nào vì Thẩm Mục.

Nhưng không ngờ, vừa đau lòng trong một giây vì nghĩ tôi sẽ vì Thẩm Mục mà làm mọi thứ, thì giây tiếp theo, tôi đã hôn lên môi anh ấy.

Về nhà, anh ấy phát hiện có người chụp ảnh và đăng lên story, lập tức tìm người đó yêu cầu xóa, còn xin luôn ảnh gốc, nhờ giữ bí mật.

Đêm đó, Giang Sách đã tự nhủ với bản thân:

“Đây chẳng phải là định mệnh sao?”

Hơn nữa, anh cũng nhận ra rằng Thẩm Mục hoàn toàn không xứng đáng.

Một tháng sau khi cả hai thổ lộ tình cảm, Giang Sách cùng tôi xem một bộ phim kinh dị.

Suốt bộ phim, tôi mở to mắt, không hề chớp.

Khi phim kết thúc, Giang Sách ghé sát lại hỏi:

“Khúc Ưu, em không sợ à?”

Tôi lắc đầu: “Không sợ.”

“Vậy phải làm sao đây? Anh lại thấy sợ, có chút không dám ngủ một mình.”

Tôi nhìn quanh căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách của mình.

“Vậy tối nay anh ngủ trên giường em, em ngủ sofa.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com