Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm

Chương 5: Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm



【Không phải chứ, chỉ đùa một chút thôi mà, Giang Sách sẽ không thật sự đuổi g//i//ế//t tôi đấy chứ?】

【Chắc là thế đấy, xong rồi!】

【Chụp lén thì thôi, lại còn chụp rõ nét như vậy.】

【Cả lớp tôi đều biết chuyện rồi, đang hóng drama đây.】

【Nghe nói đây là nụ hôn đầu của anh ấy, bị Khúc Ưu hôn đã đành, còn bị cậu đăng story, làm cho cả thiên hạ đều biết.】

【Cậu c//h//ế//t chắc rồi.】

Đầu chó: 【Được rồi, đã xóa, đã xóa.】

Đầu chó: 【Đợi đã, Giang Sách sao thế này?】

Thẩm Mục bật cười khinh miệt, tiện tay gửi một dấu hỏi chấm vào nhóm chat.

Đầu chó liên tục gửi vài biểu cảm sốc ngạc nhiên.

【Tôi… c//h//ế//t thật!

【Giang Sách lại hỏi tôi, có giữ ảnh gốc của story không!!!】

Tôi nín thở.

Chỉ thấy người đó nhanh chóng thu hồi tin nhắn vừa gửi.

Thẩm Mục cũng nhìn thấy, khinh bỉ gửi một đoạn tin nhắn thoại:

“Gửi nhầm rồi chứ gì, rõ ràng là hỏi cậu đã xóa story chưa?”

Anh ta nói xong, tắt màn hình điện thoại, nét mặt có chút gượng gạo.

“Thôi được rồi, em không thích anh thì cũng không sao, anh và người kia đã chia tay.

“Chỉ là thấy một cô gái thích mình đến vậy thì cảm thấy thú vị thôi.

“Nói thật nhé, Khúc Ưu, ai mà thích được cái kiểu trầm lặng, ít nói như em chứ…

“Huống hồ, giữa chúng ta còn có mối quan hệ này.”

“Trầm lặng ít nói” là câu mà Thẩm Mục thường dùng để trêu tôi.

Anh ấy đưa tôi đến cổng trường, mặt lạnh tanh, dặn dò rằng tuần sau đừng đến xem trận bóng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi khẽ đáp một tiếng.

Một tuần sau, cậu tôi gọi điện cho tôi, nói rằng không liên lạc được với Thẩm Mục, nhờ tôi đi tìm anh ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi từ chối yêu cầu của cậu, viện cớ không khỏe và gửi số liên lạc của bạn cùng phòng Thẩm Mục cho cậu.

Cậu không nghĩ ngợi nhiều, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi thêm.

Tối đó, khi tôi vừa chuẩn bị đi ngủ, nhận được tin nhắn của Thẩm Mục.

【Khúc Ưu, em cố tình phải không? Trưa nay còn thấy em năng động đi mua đồ ở phố ẩm thực, chiều lại nói với cậu là em bệnh?】

【Chẳng phải muốn gặp anh sao? Đâu cần giả bệnh.】

【Xuống đây!】

Tôi thở dài, nhìn lên trần nhà.

Trong lòng nghĩ chắc là cậu lo lắng, bảo Thẩm Mục qua xem tôi thế nào.

Mấy năm nay, tôi luôn báo tin vui không báo tin buồn.

Có lẽ vì nói mình bệnh nên cậu tưởng tình trạng nghiêm trọng.

Tôi khoác áo ngoài, xuống tầng, thấy dáng cao lớn của Thẩm Mục khoanh tay, lười nhác dựa vào gốc cây.

Thấy tôi, anh ấy bất ngờ đưa cho tôi một túi thuốc, miệng cười đắc ý:

“Khúc Ưu, em biết tối nay anh có buổi gặp gỡ phải không?

“Vì muốn anh không tham gia nên giả bệnh, giờ thì tốt rồi, đúng ý em.”

Thấy tôi không phản ứng, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, mạnh mẽ treo túi thuốc vào tay tôi.

Tôi quyết định giải thích rõ ràng.

“Xin lỗi, em không nghĩ cậu sẽ bảo anh tới. Em nói mình không khỏe chỉ vì không muốn giúp cậu đi tìm anh nữa.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Mục thoáng cứng lại, ngạc nhiên rồi nhíu mày:

“Ý em là gì?”

“Ý em là, chúng ta đều đã trưởng thành, ai lo việc nấy là được rồi. Từ nay, em sẽ không giúp cậu truyền lời nữa, anh cũng không cần đến gặp em.”

Sắc mặt Thẩm Mục bỗng chốc trở nên lạnh lùng, tay anh siết chặt cổ tay tôi, giọng nói thêm phần lạnh nhạt.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com