Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm
Tôi đưa chiếc nhẫn cho Giang Sách, nhận ra nó quá bẩn, liền lấy giấy lau sạch rồi mới đưa.
“Cho anh.”
“Cảm ơn, có thể đợi tôi vào nhà lấy điện thoại không? Tôi sẽ chuyển tiền…”
“Không cần đâu.”
Nói xong, tôi lúng túng thu dọn đống đồ mình nhặt được, bỏ chạy.
Có lúc tôi cảm thấy mình và Giang Sách quá khác biệt, đến mức tự ti.
Nhưng đêm hôm đó, tôi nghĩ.
Dù bây giờ không hợp, cũng không sao.
Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ đứng trước mặt Giang Sách với một diện mạo hoàn toàn khác.
Tôi lặng lẽ theo dõi mọi thứ về anh ấy.
Tham gia mọi trận đấu của anh ấy và Thẩm Mục.
Biết được thành phố và đại học anh ấy muốn đến.
Trên con đường ấy.
Anh ấy trở thành mục tiêu của tôi.
Vừa theo đuổi mục tiêu, tôi vừa hoàn thiện những thiếu sót và tự ti của bản thân.
Năm đó, tôi nhỏ bé nhưng đã thi đỗ hạng 3 toàn khối, lần đầu tiên nhận được ánh mắt khen ngợi của thầy cô và bạn bè.
Chỉ riêng Thẩm Mục.
Anh ấy nghĩ tôi thích anh ấy vì nghe lời cậu dặn dò giúp anh ấy học hành.
Vì tham gia các trận đấu bóng của anh ấy.
Vì chịu đựng mọi yêu cầu quá đáng của anh ấy vì tiền.
Tôi không còn phí thời gian giải thích, tập trung hết sức cho từng kỳ thi.
Sau kỳ thi đại học, tôi đỗ vào Hàng Thành, trường đại học nằm ngay cạnh trường của Giang Sách.
Không ngờ Thẩm Mục cũng đến Hàng Thành.
Cả ba chúng tôi không cùng trường, nhưng đều ở gần khu đại học, không cách nhau quá xa.
Năm nhất đại học, tôi không gặp Thẩm Mục nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ khi cậu tôi liên lạc không được với anh ấy, tôi mới đi tìm.
Hoặc khi trường của anh ấy và Giang Sách có trận đấu bóng rổ, tôi sẽ đến xem.
Năm hai, trường của họ tổ chức rất nhiều trận đấu.
Lần nào tôi cũng đến.
Thẩm Mục cùng bạn bè cười nói rằng chưa từng thấy ai bám dai như tôi.
Thẩm Mục thấy tôi không nói gì, đột ngột đạp mạnh phanh xe.
“Khúc Ưu, em nghĩ rằng dùng cách này là có thể thu hút sự chú ý của anh sao?
“Em tưởng anh thật sự quan tâm à?
“Anh tức giận hoàn toàn là vì Giang Sách, em có biết cậu ta là loại người nào không?
“Nếu muốn chọc tức anh, thì cũng nên đổi người khác. Anh còn chẳng thèm để mắt đến em, thì Giang Sách có thể để mắt đến sao?”
Tôi không đáp lại.
Từ đầu, tôi chưa từng mong Giang Sách sẽ thích mình.
Tình cảm tuổi trẻ đơn thuần chỉ là chuyện của riêng tôi.
Tôi từng chỉ hy vọng mình trở nên tốt hơn cùng với người mình thích, chứ không phải giữ anh ấy bên cạnh.
Huống hồ, Thẩm Mục đã từng nói những lời còn khó nghe hơn thế.
Tôi không cảm thấy quá d.a.o động.
“Lúc đó em không nghĩ nhiều…”
“Không nghĩ nhiều? Mọi người chỉ đùa thôi mà em lại hôn thật sao?”
Thẩm Mục nói rồi lấy điện thoại ra, cười khẩy.
“Trong nhóm chat bọn họ cười gần c.h.ế.t rồi. Có người còn đăng ảnh hai người lên story trêu chọc em.”
Anh ta chế nhạo, đưa điện thoại đến trước mặt tôi.
“Bây giờ Giang Sách đang tìm người đó suốt đêm.
“Em đoán xem tại sao? Bị em hôn thấy mất mặt quá chứ sao, muốn người ta xóa story đi.”
Tôi nhìn vào nhóm chat của Thẩm Mục, người đăng story là một tài khoản có hình đại diện là đầu chó, vừa gửi biểu cảm run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com