Anh Mới Là Người Em Yêu Thầm
Tôi liếc qua thực đơn, toàn là món tôi thích, nhẹ nhàng nói:
“Mình cũng ăn được cay. Để Chu Manh gọi thêm vài món đi.”
Tiểu Vũ cười: “Thế thì hai người đúng là có duyên, mình và Chu Manh đều không ăn cay.”
Gọi món xong, Chu Manh kéo Tiểu Vũ ra ngoài lấy bánh kem, cô ấy nháy mắt ra hiệu, nhờ tôi chăm sóc Giang Sách trong phòng bao.
Rất nhanh, chỉ còn tôi và Giang Sách trong phòng.
Không gian yên tĩnh đến mức tôi gần như nghe thấy cả nhịp thở của mình.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Hôm nay Giang Sách mặc áo phông đen giản dị, cúi đầu nhìn điện thoại.
Đôi mắt anh ấy lạnh nhạt nhưng ôn hòa.
Không biết nhìn thấy gì mà anh hơi ngả người ra sau, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Động tác đó khiến áo phông ôm lấy cơ bụng rõ ràng của anh.
Tôi vội vàng quay đi.
Rõ ràng đã chứng kiến Giang Sách lớn lên, vậy mà không biết từ khi nào, chàng trai ấy đã mang dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành.
Âm thanh Giang Sách đặt điện thoại xuống vang lên, anh bình tĩnh gọi tên tôi.
“Khúc Ưu.”
“Ừm??” Tôi cố gắng kìm nén sự bối rối, ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Giang Sách hơi nhướng lên, giọng nói trầm xuống.
“Chuyện hôm đó, không định giải thích với anh sao?”
Giải thích?
Là chuyện tôi hôn anh ấy hôm đó?
Đúng là trò đại mạo hiểm đó không nói phải hôn ở đâu, hôn má cũng được, hôn tay cũng được.
Hôn môi… cũng không sai nhỉ.
Tôi ngượng ngùng cười:
“Đó là trò chơi đại mạo hiểm, em nghĩ là phải hôn, hôn… môi.
“Đọc tiểu thuyết thấy toàn là hôn môi…”
Nói đến đây, giọng tôi nhỏ dần.
Giang Sách gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, rồi nói:
“Tối đó anh định đưa em về, nhưng họ nói Thẩm Mục đã đưa em đi rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Còn nói em làm vậy chỉ để chọc giận Thẩm Mục.”
“Không phải!” Tôi vội vàng phủ nhận, “Chuyện này không liên quan đến Thẩm Mục. Quan hệ giữa em và anh ấy không như anh nghĩ đâu.”
Giọng Giang Sách hơi trầm xuống:
“Anh nghĩ thế nào?”
“Tức là, thực ra mọi người đều hiểu lầm, em không thích Thẩm Mục…”
“Vậy em thích ai?”
Giọng nói của Giang Sách thấp xuống, dứt khoát ngắt lời tôi.
Nhìn khuôn mặt hoàn hảo đến vô lý của anh ấy, tôi suýt nữa buột miệng nói rằng tôi thích anh.
“Không có ai cả.”
Giang Sách khẽ “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.
“Em có nhớ chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Anh nói hồi cấp ba đã gặp tôi rất nhiều lần, nhưng tôi luôn ở bên cạnh Thẩm Mục.
Thật sao?
Thời cấp ba, Giang Sách cũng để ý đến tôi?
Vì Thẩm Mục sao?
Khi Chu Manh quay lại, cô ấy mang theo bánh kem và hai món quà.
Một món là của cô ấy và Tiểu Vũ.
Món còn lại là của Giang Sách.
Vừa rồi Giang Sách đã nhắn cho Tiểu Vũ bảo anh ấy mang theo.
Chu Manh và Tiểu Vũ tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ.
Còn món quà của Giang Sách là một chiếc dây chuyền, trên đó khắc hai chữ cái “AN”.
Tôi không hiểu lắm, nghĩ rằng đó là thiết kế sẵn có.
Trong suốt bữa ăn, Tiểu Vũ nhiệt tình giới thiệu về Giang Sách.
Còn kể rằng lần trước anh ấy bị một cô gái hôn trong trò chơi.
Nghe vậy, tôi suýt nữa sặc nước, mặt đỏ bừng.
Chu Manh hào hứng nhìn Giang Sách:
“Thật hả? Không lẽ cô ấy thầm thích anh à?”
Giang Sách đứng dậy, rót nước đặt trước mặt tôi, môi anh ấy nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com