Chương 38
Vũ Đình sờ vào chỗ ngón tay bị cắt cụt, đó như là một lời nhắc nhở cô rằng, Chu Phượng Vũ còn đó thì cô sẽ không thể bình yên sống được, cô muốn nghe ý anh.
“Không rõ nhà anh sẽ xử trí cô ấy ra sao, nhưng em nghĩ nên nói thẳng với anh, em và cô ấy chắc chắn không thể chung sống hòa hợp được, thậm chí giờ nhìn cô ấy em cũng sợ hãi nghĩ đến tình cảnh lúc đó”
“Em hiểu ân nghĩa mà anh phải gánh vác với cô ấy, em không thể ép buộc anh từ bỏ cô ấy, có điều nếu cô ấy vẫn quanh quẩn gần em, em không thể tiếp tục cùng anh được”
Lục Tử Sâm cầm lấy tay của cô, anh vừa xoa tay vừa thổi nhẹ, thật ra lòng anh đã có quyết định với Chu Phượng Vũ từ hôm bắt cóc.
“Em không cần phải lo lắng, anh đã quyết định cho em ấy đầu thú, để em ấy cải tạo trong tù, chịu tội mà em ấy gây ra với Tống Chân Chân, sau khi em ấy ra tù, anh sẽ đưa em ấy ra nước ngoài chữa bệnh và sinh sống. Dù sao trong nước vụ việc đã bị bung bét, em ấy khó có thể sống bình thường ở đây được”
Cô đồng tình với anh, vậy còn ba mẹ anh, họ đã biết được quyết định này chưa, liệu họ có đồng tình hay không, Lục Tử Sâm nhìn gương mặt cô trăn trở, anh hiểu cô nghĩ gì nên đã trả lời cô.
“Ba mẹ anh đã đồng ý rồi, mặc dù rất đau lòng nhưng họ không thể làm gì khác nữa, xảy ra vụ việc vừa rồi họ cũng đã tỉnh ngộ. Cần đặt em ấy dưới sự giáo dục và chữa trị đúng đắn là cách tốt nhất”
Tâm trạng cô tốt hơn, định cầm d.a.o lên gọt táo cho anh ăn tiếp, mà anh vẫn không chịu buông tay cô, Vũ Đình thấy anh nhìn chằm chằm vào chỗ ngón bị mất, đôi tay lành lặn giờ đã khuyết thiếu, rõ ràng kẻ gây ra điều này chắc chắn chịu cảnh tù tội.
Vũ Đình lại tự đưa ra chủ ý, cô sẽ không khởi tố Tống Từ Sơn, cô không muốn cuộc đời cậu ta bị hủy bỏ, dù sao câu ta cũng là chỉ là một người đáng thương.
Cậu ta ngoài sự hận thù với Chu Phượng Vũ, cùng một giây phút điên cuồng cắt tay đó ra, cũng chưa hề có ý muốn hại những người không liên quan.
“Em không khởi kiện cậu ấy đâu, cậu ấy xứng đáng có một cơ hội làm lại cuộc đời”
Lục Tử Sâm cầm tay cô lên hôn nhẹ, anh biết cô luôn giàu tình thương và sự bao dung như vậy, giống hệt cô hồi còn nhỏ.
Mặc dù bị anh phá hỏng chiếc diều ông làm cho, còn bị anh chửi bới, cô chỉ tức giận chốc lát, ngay khi nghe tin anh bị bệnh lại lập tức muốn làm bạn với anh.
Hồi đó anh cứ nghĩ ai cũng tốt đẹp vậy, cô bé nào cũng dễ chịu như cô, sau này anh lớn ra đời mới biết được, họ không lợi dụng anh thì cũng chỉ muốn ám hại hay tính kế anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
Ngay cả với Chu Phượng Vũ, anh đã bị vỏ bọc ngây thơ đó đánh lừa mấy năm chung sống, mãi đến khi sự việc bạo hành năm đó xảy ra anh mới tỉnh táo, cô em gái này không đơn giản là chiếm hữu đối với anh, mà còn độc ác và tàn nhẫn.
Nhiều lúc anh cũng thật sự sợ hãi, nếu gặp lại Vũ Đình cô có thay đổi thành con người khác không, nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được anh, thôi thúc anh muốn tìm gặp lại cô.
“Cảm ơn em”
“Sao lại cảm ơn em chứ, chính anh cũng tác động vào ý định này của em đó”
“Thật sao?”
“Thật đấy, lúc đó anh đã có thể kết thúc cuộc đời của cậu ấy với nhát đ.â.m vào đầu, em thấy anh dừng lại động tác, anh mắt nhìn Tống Từ Sơn trong mấy giây, khoảnh khắc đó em đoán anh nghĩ đến em gái cậu ấy. Anh hẳn ân hận về quyết định năm xưa đã tác động làm cậu ấy thành ra như vậy, anh muốn chuộc lỗi với cậu ấy và em gái cậu ấy, em cứu Tống Từ Sơn là giúp anh hoàn thành tâm nguyện”
Lục Tử Sâm cảm giác ông trời rất thương yêu anh, khi để người con gái như Vũ Đình ở bên, anh cười vui vẻ kéo cả người cô lên giường, tìm kiếm môi cô.
Vũ Đình hoảng hốt cả người đã nằm trên giường anh, ba mẹ hai bên đang còn ở ngoài, chưa kể anh đang bị thương nữa, cô vội ngồi dậy nhưng tay chân bị anh ôm chặt không nhúc nhích được, anh kéo cô cho cô nằm lên trên người anh.
Cô bị anh hôn đến ná thở, tay anh bắt đầu rục rịch lần mò trong áo cô, đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, mẹ cô bước vào phòng, tay đang cầm khay nho lớn, ánh mắt chạm vào hai đôi nam nữ trên giường, chứng kiến cả người Vũ Đình đang nằm đè lên anh.
“Con bé này đang làm cái trò gì thế hả?”
Mẹ cô tiến đến đặt khay nho lên bàn, kéo vụt con gái xuống giường, bà vẫn còn cảm thấy khó tin vào mắt mình, con gái bà lại thành người như vậy, vỗ mạnh vào m.ô.n.g con gái một cái, Vũ Đình ôm m.ô.n.g kêu đau.
“Dạ tại cháu đó bác, em ấy không có lỗi gì đâu”
“Cháu đừng có bênh vực cho nó, nào con đi theo mẹ ra ngoài, cấm lại gần nhau”
“Anh ý nói đúng mà mẹ, con bị oan”
Dù Lục Tử Sâm đã giải thích, thì mẹ cô vẫn không tin lời của anh, nghĩ anh đang bênh vực cô, bà lôi cô ra khỏi phòng cấm cho lại gần Lục Tử Sâm nữa, đúng là cô bị oan mà.