Anh Thật Đáng Sợ Mà

Chương 39



 Chương 39

 

Sau gần 1 tháng dưỡng thương, cuối cùng Lục Tử Sâm cũng được xuất viện, mọi người trong nhà đồng loạt thở phào.

 

Chu Phượng Vũ ở bên nước ngoài cũng đã biết tin, nhất định đòi về gặp anh, cô ta gào khóc suốt 2 ngày trời, ông bà Lục đành cho cô ta về.

 

Lục Tử Sâm biết tin anh khá bình tĩnh chuẩn bị gặp lại Chu Phượng Vũ.

 

Đến ngày hẹn gặp, đúng 6h sáng tại nhà họ Lục, một mình anh ngồi tại phòng khách chờ đợi.

 

Mọi người đều lo lắng, đặc biệt là Vũ Đình, cô cho rằng bệnh của Chu Phượng Vũ đã quá nặng, tính chiếm hữu với anh đã đạt đến mức khủng bố, cô ấy có thể làm điều điên rồ gì khác nữa, không ai đảm bảo được.

 

Thật ra anh hiểu những lo lắng của mọi người, anh đặt lòng tin rằng Chu Phượng Vũ có chút hối hận vào giây phút b.ắ.n trúng anh.

 

Tiếng mở cửa vang lên, Lục Tử Sâm ngồi tĩnh lặng, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, một bóng dáng nhỏ bé tiến vào trong.

 

Chu Phượng Vũ mặc một bộ váy trắng, đi đôi giày trắng, đầu đeo một chiếc nơ dài đen, bộ cô ta đang mặc giống hệt với  trang phục lần đầu mà gặp anh.

 

Ánh mắt cả hai chạm nhau, nước mắt Chu Phượng Vũ sắp tràn mi, cô ta tiến lại gần anh, Lục Tử Sâm vẫn không đứng dậy, tay anh đặt vào chiếc ghế bên cạnh, vỗ nhẹ xuống rồi nói.

 

 “Em đến rồi, lại đây ngồi cạnh anh” 

 

Chu Phượng Vũ ngồi xuống cạnh anh, cô ta vẫn không dám nhìn vào n.g.ự.c anh, nơi vết thương do chính cô ta gây ra, anh lại cất tiếng.

 

 “Em đừng lo, anh khỏi rồi”

 

Cúi gằm đầu xuống, Chu Phượng Vũ im lặng rơi nước mắt, anh đặt nhẹ tay lên đầu cô ta, xoa nhẹ như mọi khi. 

 

“Em biết tại sao anh cho em về không?”

 

 Đầu cô ta  lắc nhẹ, anh buông tay xuống, lôi ra trong túi một chiếc kẹp nơ, đưa đến trước mắt Chu Phượng Vũ. 

 

“Lúc gặp em lần đầu, anh có định tặng em thứ này mà chưa kịp, giờ tặng lại cho em”

 

“Tiểu Vũ sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, em hãy quên anh đi, bắt đầu lại cuộc sống mới, một cuộc sống mà không có anh”

 

 “Anh cảm thấy có lỗi với ba em rất nhiều, chính anh đã biết em thành người như vậy, em hãy giúp anh sửa đổi sai lầm này nhé”

 

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

 “Anh đã nói chuyện với Tống Từ Sơn, cậu ấy đồng ý bỏ qua nếu em chịu cúi đầu trước pháp luật, tính theo thời điểm lúc đó em còn quá nhỏ, chỉ phải chịu cải tạo một thời gian” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Còn về chị Vũ Đình, chị ấy không khởi kiện em, nhưng cô ấy muốn em vẫn cần phải được răn đe, nên có thể sẽ bị đi tù một thời gian ngắn”

 

“Em hãy đến gặp xin lỗi Tống Từ Sơn và Vũ Đình, và dùng phần đời còn lại của bản thân, ăn năn về những hành động sai trái của mình” 

 

Chu Phượng Vũ cắn chặt môi kìm nén tiếng khóc, cô ta nghe anh nói hết, cuối cùng cũng mở miệng cầu xin một ân huệ cuối cùng. 

 

“Em chấp nhận tất cả, chỉ xin anh một điều, anh đừng căm ghét em” 

 

“Anh không căm ghét em, vì em là em gái anh”

 

Cuộc nói chuyện kết thúc, rõ ràng sau sự việc kia, Chu Phượng Vũ đã có sự chuyển biến nhất định, Lục Tử Sâm đã cảm thấy an tâm hơn phần nào, anh liền dẫn cô đi gặp Tống Từ Sơn và Vũ Đình.

 

Cuộc nói chuyện với Vũ Đình khá suôn sẻ, Vũ Đình cũng cảm nhận được phần nào sự hối hận của cô ta, đó cũng coi như xoa dịu cô một chút.

 

Điều khó khăn là Tống Từ Sơn, cậu dù đã hứa nhưng mọi việc có lẽ quá sức với cậu, gặp mặt kẻ hại em mình, trong lòng Tống Từ Sơn vẫn dâng lên nỗi căm hận. 

 

Phải mất rất lâu, cậu mới chịu nói ‘sẽ xem xét tha thứ nếu cô ta cải tạo tốt’, cũng nhờ một phần Vũ Đình tác động, cậu ta mới có thể nguôi ngoai đi một chút.

 

Sau phiên tòa phúc thẩm cuối cùng, Chu Phượng Vũ bị bắt giam 1 năm, Tống Từ Sơn bị bắt giam 2 năm, hai kẻ còn lại là Vương Lâm và  cũng bị bắt giam với các mức án tương tự.

 

Trước khi Tống Từ Sơn bị bắt đi, Lục Tử Sâm gặp lại cậu ấy, anh nhìn còng tay của cậu, cúi đầu nói với Tống Từ Sơn một câu.

 

 “Cải tạo cho tốt, ra ngoài hãy quay lại công ty tiếp tục làm việc” 

 

Tống Từ Sơn kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười với cậu lần nữa. 

 

“Không phải chỉ vì Tống Chân Chân đâu” 

 

Như hiểu ra, Tống Từ Sơn gật đầu với anh, cậu nhanh chóng bị đưa đi.

 

Vũ Đình đứng bên cạnh anh, tay hai người đan vào nhau, ngón tay cô đã lành hoàn toàn, có một khoảng trống ở ngón áp út bên trái.

 

 “Anh nghĩ mình đã chuộc lỗi được phần nào với cậu ấy, giờ anh nên chuộc lỗi với em” 

 

“Em sao, anh có lỗi gì với em vậy?”

 

 “Anh có chứ, anh nợ em một hôn lễ thật đẹp”

 

Cô bật cười, anh đưa bàn tay bị khuyết ngón của cô lên hôn nhẹ, cả hai dắt tay nhau đi về phía trước.