Ánh Trăng Cuối Cùng

Chương 1



Mùa mưa dầm ở Thượng Hải luôn ẩm ướt khó chịu. 

Tôi đứng trong phòng pha trà, xé một gói cà phê hòa tan, nghe đồng nghiệp bên cạnh tán gẫu.

"Mưa gần hai tuần rồi nhỉ?" 

Chị Trần nói: "Không biết đến bao giờ mới hết, quần áo trong nhà mốc meo hết cả rồi." 

Nói đến đây, chị ấy như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn tôi: "Tiểu Triệu, tối nay tiệc rượu ngành em cũng đi nhé? Đừng có trốn đấy, nghe nói Tần Vô Nguyệt cũng đến, em là fan của cậu ấy mà đúng không? Nghe Tiểu Trương nói, đến cả hình nền chờ máy tính của em cũng là ảnh của cậu ấy."

Tôi khẽ cười: "Chắc là trùng hợp thôi mà..."

"Con gái con đứa, thích thần tượng có gì mà phải ngại ngùng."

Tôi chỉ cười trừ, không nói thêm gì.

Với khả năng của chị Trần, nếu tôi còn cãi lại, chắc chị ấy có thể đưa ra cả tá lý do để tranh luận với tôi.

Tôi quay người, định rời khỏi phòng pha trà.

Tiểu Trương phía sau bỗng gọi giật tôi lại: "Này! Triệu Nguyệt, cà phê của cậu quên kìa."

Tôi quay đầu nhìn lại, cốc cà phê bị bỏ quên dưới máy lọc nước.

Nước màu nâu đã tràn ra, chảy dọc theo thành cốc.

"...Xin lỗi, tôi quên mất."

Tôi vội vàng chạy tới tắt vòi nước, tiện tay rút mấy tờ khăn giấy lau dọn vũng cà phê, rồi đổ cốc đi, trở về bàn làm việc.

Tiểu Trương lẽo đẽo theo sau, thò đầu vào hỏi: "Sao trông cô cứ bồn chồn thế?"

"Đâu có gì đâu?"

Tôi theo phản xạ nở nụ cười ôn hòa, muốn lảng tránh.

Nhưng cô ấy đâu dễ bị qua mặt: "Sao lại không có? Tay cô cứ run mãi kìa."

Thực ra, những năm qua, tôi không phải là chưa từng gặp lại Tần Vô Nguyệt.

Bởi vì anh ta quá nổi tiếng.

Từ những biển quảng cáo trên đường phố, cái tên liên tục đứng đầu bảng hotsearch, đến tấm áp phích khổng lồ nổi bật nhất trong rạp chiếu phim.

Sau khi anh ta nổi lên như một hiện tượng, cuộc sống thường ngày của tôi gần như không thể nào tránh khỏi sự hiện diện của anh ta.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Huống hồ...

Chúng tôi lại còn làm việc trong cùng ngành truyền thông.

Buổi tiệc rượu tối nay có thể xem như một buổi tụ tập trong ngành.

Khi Tần Vô Nguyệt bước vào, mọi người lập tức xúm lại vây quanh, khách sáo chào hỏi anh ta.

Anh ta khoác lên mình những món đồ xa xỉ đắt tiền từ đầu đến chân, thỉnh thoảng nheo mắt cười như không cười, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.

Những người đang trò chuyện cùng anh ta biết mình đã lỡ lời, vội vàng luống cuống xin lỗi, trông như chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu.

Tôi đứng trong góc khuất sau tấm rèm cửa khép hờ, lặng lẽ quan sát cảnh tượng ấy.

Tiểu Trương cầm ly rượu đứng bên cạnh, không khỏi cảm thán: "Cô thấy vỡ mộng lắm đúng không?” 

“Thật ra đám người này ngày thường đều thế cả thôi, cái kiểu dáng vẻ khiêm tốn lễ phép ấy, toàn là diễn cho fan xem thôi, chứ đằng sau thì ai nấy nết đều chả ra gì."

Tôi đáp: "Tôi biết."

Tôi biết từ lâu rồi.

Tính khí của anh ta, trước giờ chưa từng tốt đẹp.

Năm mười bảy tuổi, tôi và anh ta cùng nhau trốn khỏi quê nhà, lang thang biểu diễn ở mấy đường hầm dưới lòng đất của thành phố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Một cây đàn guitar cũ kỹ không biết đã qua tay bao nhiêu người, cùng một chiếc loa rè đến thảm hại.

Hát từ sáng đến tối mịt, cũng chả kiếm được bao nhiêu tiền.

Ngược lại còn bị một đám nhạc công vốn đang biểu diễn ở đó để ý.

Cái thời ấy, ai ai cũng nghèo rớt mồng tơi.

Người có tiền trả cho mấy buổi biểu diễn đường phố đã ít, chúng tôi đến thì bọn họ càng không sống nổi.

Tối hôm đó sau buổi diễn, tôi đang lúi húi sắp xếp đống tiền lẻ nhàu nhĩ trong cái bao đàn cũ nát, vừa ngẩng đầu lên, bóng tối đã ập đến.

Mấy tên đầu gấu vây chặt chúng tôi trong góc, xòe tay ra đòi tiền, còn đuổi xéo chúng tôi khỏi cái địa bàn đó.

Tần Vô Nguyệt không phản ứng gì, cũng chẳng nói một lời.

Chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bọn chúng.

Cho đến khi mấy tên đó bắt đầu buông lời cợt nhả, động chạm đến tôi.

"Hát hò mấy bài hát vớ vẩn đó, không bằng để bạn gái mày cởi váy ra còn nhanh hơn đấy—bọn tao cũng sẽ ủng hộ, coi như giúp đỡ tụi mày!"

Bọn chúng cười phá lên, Tần Vô Nguyệt cũng nhếch mép cười theo.

Anh ta vừa cười vừa xoay xoay chiếc nhẫn sắt rẻ tiền mà tôi tặng trên ngón áp út.

Rồi bất ngờ giơ tay lên, đ.ấ.m thẳng vào mặt một tên.

"Triệu Nguyệt!"

Tiểu Trương đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, tôi giật mình thoát khỏi dòng ký ức, nghe thấy cô ấy thì thầm: "Ôi trời ơi, hình như Tần Vô Nguyệt đang nhìn về phía mình thì phải?!"

Tôi dõi theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy Tần Vô Nguyệt vừa quay mặt đi, chỉ còn thấy bên má.

"Chắc là anh ta đang ngẩn người thôi, vô tình nhìn về hướng này ấy mà."

Giọng điệu cô ấy lộ rõ vẻ thất vọng, tôi khẽ nhếch môi: "Không phải cô bảo mấy ngôi sao này đời tư tệ lắm sao?"

"Nói thì nói vậy, nhưng dù gì anh ta cũng là siêu sao nổi tiếng thế giới cơ mà."

Cô ấy dốc cạn ly rượu, huých tay tôi: “Cô cũng là fan của anh ta mà, đi thôi, qua đó xem có cơ hội chào hỏi không.” 

“Nếu xin được một buổi phỏng vấn độc quyền, sau này sếp cũng không thể mắng tụi mình như mắng chó nữa."

Cô ấy kéo tay tôi, cố gắng chen qua đám đông, nhưng chẳng ăn thua.

Tôi định khuyên cô ấy cứ đi trước, lát nữa tìm cơ hội khác.

Ngay giây sau, giọng nói của Tần Vô Nguyệt vang lên. "Cho họ vào đây."

Giọng nói ấy, trong trẻo như ngọc lan, lại pha chút khàn khàn trầm ấm, không hề mỏng manh.

Xung quanh lập tức im phăng phắc.

Đám đông tự động dạt sang hai bên, nhường một lối đi hẹp cho chúng tôi.

Tiểu Trương đứng đơ người, mắt tròn xoe.

Tôi có chút ngẩn ngơ: thì ra thầy dạy nhạc năm đó nói đúng.

Giọng anh ta, đúng là trời sinh để hát.

"...Triệu Nguyệt, mau lên, cậu đứng ngây ra đó làm gì vậy?"

Ánh mắt tôi vượt qua bờ vai Tiểu Trương, xuyên qua mấy sợi tóc lòa xòa sau gáy cô ấy, chạm vào ánh mắt Tần Vô Nguyệt.

Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước đen không đáy, chẳng thể dò ra chút cảm xúc nào.

Anh ta khẽ cười: "Hai vị có chuyện gì tìm tôi sao?"

Câu hỏi này rõ ràng là thừa thãi.