Hôm nay, gần như tất cả các đơn vị truyền thông đến đây đều có chuyện muốn nhờ vả anh ta, chỉ là xem anh ta chọn ai mà thôi.
Tiểu Trương cũng hiểu rõ điều này, cô ấy lấy hết can đảm lên tiếng: "Thầy Tần, chúng tôi là người của tạp chí Xuân Thiên, muốn xin một buổi phỏng vấn độc quyền với thầy."
Ánh mắt anh ta như ánh trăng mờ ảo, lướt qua Tiểu Trương, dừng lại trên mặt tôi: "Thế vị này thì sao?"
Câu hỏi này có chút kỳ quặc.
Rõ ràng là tôi và Tiểu Trương đi cùng nhau mà.
Nhưng anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, như thể nhất định phải nghe tôi trả lời.
Tôi thầm thở dài: "Vâng, thưa thầy Tần, tôi cũng mong có cơ hội được phỏng vấn thầy, mong thầy có thể cân nhắc đến tạp chí của chúng tôi."
Rồi Tần Vô Nguyệt bật cười.
Gương mặt đẹp phi giới tính, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như d.a.o găm của anh ta, khi cười lên bỗng sáng bừng, đẹp đến mức khiến người ta choáng ngợp.
Những người xung quanh bắt đầu giơ máy ảnh lên chụp, trợ lý và vệ sĩ của anh ta vội vàng tiến tới can ngăn: "Tiếc là, tôi có thể hợp tác với bất kỳ đơn vị truyền thông nào, trừ các cô ra."
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, giọng nói chứa đầy vẻ giễu cợt: "Cứ nhìn thấy cái mặt này của cô là tôi thấy ghê tởm, biết phải làm sao đây, thưa cô?"
Mặt tôi tái mét, cứng đờ, không thể thốt nên lời.
Vẻ mặt này của tôi cuối cùng cũng khiến anh ta hài lòng.
Tần Vô Nguyệt thỏa mãn rời đi, kéo theo cả đám người.
Ánh đèn rực rỡ trong sảnh dường như cũng đổ dồn theo anh ta.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, chìm trong bóng tối mịt mùng, mơ hồ nhớ về quá khứ.
Nhiều năm về trước, chúng tôi cùng mười tám tuổi.
Lần đầu tiên đặt chân đến thành phố lớn, chúng tôi thuê một căn phòng tồi tàn nhất trong khu ổ chuột.
Mùa đông giá rét, tôi tắm vội ở nhà tắm tạm bợ, lúc trở về, tóc đã đóng thành băng.
Vậy mà tôi còn cố ý luồn bàn tay lạnh cóng vào cổ anh ấy để sưởi ấm.
Tần Vô Nguyệt cũng không giận, đặt cây guitar xuống, nghiêng người, túm lấy cổ áo tôi rồi hôn.
Mái tóc ướt sũng rũ xuống, giọt nước lạnh lẽo lăn dài trên má và n.g.ự.c anh ấy.
Như mồ hôi, lại như giọt nước mắt chực trào.
Tần Vô Nguyệt thuở đó đã rất đẹp trai.
Thậm chí còn đẹp hơn bây giờ, một vẻ đẹp hoang dại, phóng khoáng.
Tôi nhìn thấy bóng hình bình thường của mình trong đôi mắt anh ấy, chợt cảm thán: "Anh có thấy em không đủ xinh đẹp không?"
"Em nói vớ vẩn gì vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh ấy có chút không vui, cắn nhẹ môi tôi, dùng thêm chút sức.
Hơi ấm của hai người hòa quyện vào nhau, nóng bỏng cả một vùng, anh ấy khẽ cọ người vào tôi, để tôi cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của anh ấy.
"Anh đã thế này rồi mà em còn hỏi anh có chê em xấu không? Bạn gái của anh đương nhiên là người đẹp nhất thế gian."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Khi buổi tiệc rượu tàn, Tiểu Trương vẫn đứng lặng bên cửa sổ.
Tôi bước đến gọi cô ấy, cô ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ căm hận.
Cũng phải thôi, một ngôi sao sáng chói được vạn người ngưỡng mộ, lại cố tình bảo người ta dọn đường cho chúng tôi.
Để rồi thẳng thừng tuyên bố, sẽ không bao giờ cho chúng tôi cơ hội phỏng vấn.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, có lẽ cũng chỉ đến thế này.
Cô ấy mấp máy môi, rồi lại im lặng, cuối cùng vẫn không cam lòng hỏi: "Trước đây cô từng đắc tội với Tần Vô Nguyệt à?"
Tôi nhất thời không biết phải trả lời ra sao, im lặng hồi lâu mới đáp: "Có lẽ vậy."
"Fan cuồng à? Hỏi câu hỏi không nên hỏi? Hay là chụp ảnh hẹn hò của anh ta bị phát hiện?"
Cô ấy liên tục hỏi một loạt câu hỏi, rồi kết luận: "Dù là lý do gì đi nữa, chuyện này cũng phải giải quyết thôi. Nếu sếp biết chuyện tối nay, chắc chắn tháng sau chúng ta sẽ bị cho ra rìa—trời ạ, có thù cũ sao không nói sớm, để tôi còn có sự chuẩn bị, vừa nãy tôi còn tưởng anh ta định cho chúng ta một buổi phỏng vấn độc quyền chứ..."
Tôi nhìn chằm chằm vào vết rượu bẩn trên sàn nhà, cụp mắt xuống: "Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng tìm cách giải quyết."
Trong chốc lát, mọi người trong sảnh đã rời đi hết.
Còn Tần Vô Nguyệt, với địa vị của anh ta, chắc chắn sẽ không ở lại hết buổi tiệc, đã rời đi từ sớm.
Tôi xuống lầu, một mình bước đi trong cơn gió đêm ẩm ướt và oi bức của Thượng Hải.
Nơi tụ tập của giới thượng lưu, đến một chiếc xe đạp công cộng cũng chẳng tìm thấy.
Bầu trời hình như vừa lác đác vài giọt mưa, rồi lại tạnh ngay.
Rẽ qua một con hẻm nhỏ, một chiếc xe Alphard màu đen đang đậu bên đường, vừa đúng lúc mở cửa khi tôi đi ngang qua.
Trong xe tối om, chẳng thể nhìn rõ gì.
Chỉ có một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn vang lên: "Lên xe."
Trong xe, hương nước hoa thoang thoảng hòa quyện với mùi rượu nhè nhẹ.
Tôi ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối.
"Thầy Tần..."
"Cô định đi bộ về nhà sao?"
Tần Vô Nguyệt lười biếng châm một điếu thuốc, đốm lửa lập lòe trong bóng tối, trở thành thứ ánh sáng duy nhất.
"...Cũng không hẳn, tôi định tìm xe đạp công cộng để đến ga tàu điện ngầm, nhưng không thấy."