Trong bữa tiệc mừng công tối hôm đó, hai người họ cùng nhau rời đi.
Tôi ngồi một mình trong xe, hạ cửa sổ, thò tay ra ngoài.
Trong cơn gió đêm mùa đông ẩm ướt lạnh lẽo, tôi khẽ nheo mắt, bên tai bỗng vang lên một giọng nói do dự.
"Ơ... kia có phải xe của Tần Vô Nguyệt không?"
"A a a!"
"Hình như trong xe có người, có nên qua hỏi không?"
"Có khi nào không tiện không nhỉ..."
Tôi chậm rãi mở mắt, thấy ba cô gái trẻ xinh đẹp mặc váy ngắn, tất chân và áo khoác cài nút sừng.
Họ đứng bên lề đường, gần dải cây xanh, có chút do dự nhìn về phía này.
Nhìn thấy tôi, họ khựng lại, rồi ngập ngừng lên tiếng: "Chị... chị ơi, xin hỏi đây có phải xe của Tần Vô Nguyệt không ạ?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy."
Họ lập tức phấn khích, nắm chặt tay, mắt sáng long lanh: "Vậy có thể xin chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký không ạ? -- Chúng em không phải fan cuồng đâu ạ! Chỉ là bị lạc đường, đi ngang qua đây thôi, không ngờ lại gặp được -- Chị là..."
Tôi cười: "Tôi là trợ lý của thầy Tần, nhưng hiện tại anh ấy không có ở trong xe."
Ba cô gái trẻ lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng vẫn không cam lòng, đứng chôn chân tại chỗ với vẻ mặt đáng thương.
Tôi nghĩ ngợi một chút, đẩy cửa xe bước xuống, muốn nói gì đó với họ, cô gái đứng ngoài cùng bất ngờ quay đầu lại, đột nhiên hét lên đầy phấn khích: "Tần Vô Nguyệt!!"
Hơi rượu nồng nặc và mùi t.h.u.ố.c lá được gió đêm đưa tới khiến tôi ho sặc sụa, tôi dùng nắm đ.ấ.m che miệng quay đầu lại, thấy Tần Vô Nguyệt đang đứng cách đó vài bước.
Nhưng người đi cùng anh ta không phải là cô Châu.
Mà là hai người đàn ông xa lạ.
Một người mặt trắng bệch, mặt phù nề, mắt thâm quầng, thần sắc âm u.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Người kia trông đã ngoài năm mươi, tóc lốm đốm hoa râm.
Bảy ánh mắt cứ thế va chạm, giao nhau trong không khí, dần ngưng tụ thành một bầu không khí kỳ lạ.
Cô gái đứng đầu lấy lại bình tĩnh, rụt rè lên tiếng: "...Thầy Tần, bọn em đều là người hâm mộ của anh."
Tần Vô Nguyệt không nói gì, chỉ mím chặt môi, tôi nhận ra anh ta đang căng thẳng, vì mắt anh ta thậm chí bắt đầu mất tiêu cự.
"Thầy Tần..."
Người đàn ông có gương mặt âm trầm kia đột nhiên nở một nụ cười, rồi giơ tay vỗ vai Tần Vô Nguyệt, giọng điệu ôn hòa: "Xem ra lại có fan hâm mộ nhỏ đến tìm cậu rồi, vậy thì bọn tôi cũng không làm phiền nữa."
Nói xong câu đó, hắn ta vỗ vai Tần Vô Nguyệt, rồi bước đi trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi đi ngang qua ba cô gái, hắn ta dừng lại, cười với họ: "Đã là fan của thầy Tần, sau này có rảnh thì để cậu ấy dẫn các em đi ăn cơm nhé."
Hai người đàn ông lạ mặt rời đi, ánh trăng lúc sáng lúc tối, dưới màn mây che phủ, tôi trơ mắt nhìn Tần Vô Nguyệt ký tên, chụp ảnh cùng họ, rồi anh ta gọi tôi lại, bảo tôi thêm bạn bè với họ.
"Sau này buổi thu âm album mới sẽ có một buổi nghe thử nhỏ, nếu các em hứng thú, đến lúc đó tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với các em."
Anh ta cười lên đẹp đến mức không thể tin được, giọng điệu lại dịu dàng vô cùng.
Dưới sự tấn công quá mức, ba cô gái rõ ràng phấn khích đến mức không nói nên lời, chỉ đỏ mặt gật đầu lia lịa.
"Nói chung là, cảm ơn các em đã luôn ủng hộ anh."
Trên đường về nhà, Tần Vô Nguyệt hiếm khi im lặng suốt quãng đường, không quen thói quen chế giễu tôi vài câu.
Về đến nhà, dưới ánh đèn hành lang mờ tối, tôi đột nhiên hỏi anh ta: "Cô Châu đâu? Hai người không phải đi hẹn hò riêng sao?"
Anh ta như bừng tỉnh, đột ngột đưa tay kéo tôi lại, cả người dựa vào tường, nói: "Cô quan tâm đến vị hôn thê của tôi như vậy làm gì? Hay là cô ghen? Cô không muốn tôi kết hôn với cô ấy sao, Triệu Nguyệt?"
Khoảng cách thu hẹp lại, hơi rượu nồng nặc trên người anh ta càng rõ rệt, nhận ra người đàn ông này đã hoàn toàn say khướt, giây tiếp theo, Tần Vô Nguyệt đã hôn tôi.
Nụ hôn này không giống như những lần trước mang theo đau đớn và m.á.u tươi, mà ngược lại lộ ra vài phần ấm áp vụng về.
Bàn tay anh ta xoa tóc sau gáy tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Sao cô không nói gì?"
Tôi thở dài không thành tiếng: "Tôi muốn hay không, có ích gì sao?"
Anh ta cười khẽ: "Đương nhiên là không có ích gì."
"..."
"Nhưng cô có thể cầu xin tôi, cầu xin tôi sau khi kết hôn, vẫn giữ mối quan hệ như thế này với cô, cô ấy cũng sẽ không để ý."
"Tần Vô Nguyệt, anh có hối hận không?"
Anh ta như nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường tột độ: "Hối hận? Người nên hối hận là cô mới đúng -- Triệu Nguyệt, nếu lúc đầu cô không rời bỏ tôi..."
"Anh có hối hận, ngày đó đã cứu tôi ở bờ sông Tứ Thập không?"
Mọi thứ xung quanh im lặng trong khoảnh khắc đó.
Hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu của anh phả vào gáy tôi, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh trong vài tia trăng lọt qua cửa sổ.
Ánh sáng lấp lánh đó, có phải là nước mắt không?
Sự im lặng khiến mỗi giây dài ra vô tận.
Trong thời gian mơ hồ, không biết bao lâu trôi qua, tôi nghe thấy anh nói:
"Nhưng chúng ta chỉ có thể bước tiếp thôi, Triệu Nguyệt."
Chúng ta vĩnh viễn không thể quay đầu lại.