Tối muộn, Tần Vô Nguyệt trở về, vest chỉnh tề, trên người vương chút hương rượu vang đỏ nồng nàn.
Tôi nói: "Ban ngày người đại diện của anh đến một chuyến, mang bài hát mà nhạc sĩ viết đến, đều là chuẩn bị cho album mới trong buổi hòa nhạc của anh. Đại minh tinh, bây giờ anh đến cả nhạc cũng không tự mình viết sao?"
Anh ta không nói gì, chỉ kéo tôi từ trên sofa dậy, lôi thẳng vào phòng tắm, ném tôi vào bồn tắm.
Nước b.ắ.n tung tóe, anh ta thô bạo đè lên người tôi.
Vài giọt nước nóng b.ắ.n vào mắt, tôi cố gắng chớp mắt, nhưng vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt tràn ngập dục vọng của người đàn ông trước mặt.
"...Anh và cô Châu, chỉ hẹn hò ăn tối, không qua đêm sao?"
Anh ta mặt không cảm xúc bóp lấy cằm tôi, bẻ mặt tôi sang một bên, động tác mạnh đến mức xương của tôi đau nhức.
"Đừng có bày trò cô ta thì thanh cao trong trắng, anh không nỡ đụng vào, cho nên chỉ có thể trút giận lên người tôi nữa có được không? Thật là thảm hại, đến tiểu thuyết cẩu huyết bây giờ cũng không viết như thế nữa rồi..."
Tần Vô Nguyệt cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, lại ép mặt tôi quay lại, nhìn kỹ vài giây: "Cô uống rượu rồi?"
Tôi giơ tay lên, dùng ngón tay vẽ loạn xạ trong không khí: "Chỉ uống một chút thôi. Mấy chai rượu trong tủ rượu của anh, nhìn thì đắt tiền đấy, nhưng cũng không ngon lắm..."
Những lời phía sau, bị nụ hôn của anh ta nuốt chửng.
"Cô ấy và cô, quả thật khác nhau."
Anh ta thì thầm bên môi tôi: "Bởi vì tương lai của tôi, là kết hôn với cô ấy."
Nói xong câu này, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, như muốn nhìn thấy biểu cảm gì đó trên mặt tôi.
Nhưng tâm trí tôi đã bay xa.
Không biết đã bao nhiêu lần, bay về quá khứ.
Tôi nhớ đến buổi nhạc hội đầu tiên mà chúng tôi cùng đi.
Một ban nhạc nhỏ có tiếng tạm thời không thể đến được, bên tổ chức tạm thời thông báo cho chúng tôi.
Tần Vô Nguyệt hiếm khi có chút căng thẳng, chuẩn bị rất nghiêm túc, dù chỉ còn mười phút nữa là lên sân khấu, vẫn còn đàn lại lần cuối.
Tôi nhớ đến cảnh anh ấy cuối cùng cũng tỏa sáng rực rỡ trong buổi nhạc hội đó, được một công ty quản lý khá tốt để mắt đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Điều kiện họ đưa ra cũng khá ổn, sắp sửa bàn đến chuyện ký hợp đồng.
Tần Vô Nguyệt vào nhà vệ sinh, rồi mãi không quay lại.
Nhìn nhân viên công ty cử đến ngày càng mất kiên nhẫn, tôi vội vàng xin lỗi, cười trừ, rồi hốt hoảng đi tìm anh ấy.
Tôi thấy Tần Vô Nguyệt trong nhà vệ sinh cuối hành lang.
Khi tôi tìm thấy anh ấy, anh ấy đang đè một gã đàn ông say khướt xuống đất, đ.ấ.m mạnh vào mặt gã.
Gã đàn ông bị đánh đến nghiêng mặt, nhổ ra nửa cái răng dính máu.
Nhưng gã vẫn trừng mắt nhìn Tần Vô Nguyệt, trong đó không chỉ có sự căm hận tột độ, mà còn có sự chắc chắn và đắc ý của kẻ ở vị trí cao.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trong góc bên cạnh, một cô bé mặt đầy nước mắt, tái mét, co rúm lại, trông chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Đêm đó, Tần Vô Nguyệt bị đưa đi.
Trong một khoảng thời gian dài sau đó, khái niệm thời gian trong tôi trở nên mơ hồ.
Vì tôi liên tục chạy ngược chạy xuôi, gần như vô vọng, phải tốn rất nhiều công sức, mới có thể chắp vá những mảnh vụn thông tin về những gì đã xảy ra đêm đó từ nhiều người: Một cô gái trẻ mang giấc mộng ngôi sao bị đạo diễn lừa gạt chuốc rượu, gã ta quen thói háo sắc, muốn cưỡng bức cô ngay trong nhà vệ sinh. Kết quả bị Tần Vô Nguyệt bắt gặp, ra tay đánh gã.
"Cô có biết người anh ta đánh là ai không? Đạo diễn nổi tiếng, Lộ Lục công tử. Người ta đã lên tiếng rồi, không để anh ta ngồi tù vài năm thì không xong đâu, tiền đồ của anh ta, có lẽ đến đây là chấm hết rồi, công ty chúng tôi cũng không thể ký hợp đồng với anh ta nữa."
Tôi muốn tìm cô bé kia để làm chứng, nhưng cha mẹ cô bé sợ gặp rắc rối, đã đưa cô bé đi nơi khác từ lâu.
Tôi muốn đến thăm Tần Vô Nguyệt trước, ít nhất là để biết anh ấy như thế nào, nhưng tôi bị chặn ngoài hàng rào sắt, thậm chí không thể gặp mặt anh ấy.
Buổi chiều tà, tôi đứng dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, chim bay lướt qua chân trời.
Người qua lại bên cạnh như dòng nước vội vã, không ai dừng lại, quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Tôi nghĩ, chúng tôi chưa bao giờ rời khỏi bờ sông Tứ Thập vào buổi hoàng hôn ngày hôm đó.
Buổi hòa nhạc của Tần Vô Nguyệt diễn ra đúng hẹn và thành công rực rỡ.
Cô Châu xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt của buổi hòa nhạc, mối quan hệ của hai người vẫn chưa được công khai.
Nhưng mối quan hệ như dòng sông ngầm cuộn trào, lại có mối liên hệ ngàn vạn sợi dây, ngược lại càng khiến fan phát cuồng.
Rõ ràng là cả hai người đều ngầm hiểu và chơi trò này rất thành thạo.