Ánh Trăng Không Còn Chiếu Sáng

Chương 8



Lần đầu tiên anh cảm nhận được một cách cụ thể sự tàn khốc của cái nghèo.

 

Khi Sở Du Du cẩn thận đưa ra chiếc thẻ có ba mươi vạn, nói đó là “kho báu riêng” của cô, ngoài cảm động, anh còn không thể không bật cười chua chát.

 

Cả làng của anh góp lại còn chưa đủ năm vạn, vậy mà cô lại nói ba mươi vạn chỉ là tiền để dành riêng.

 

Sự cách biệt gần như mang tính châm biếm ấy đã cắm sâu vào lòng anh khi ấy, khiến anh sau này khi khởi nghiệp luôn liều mạng lao về phía trước, chỉ để bù đắp cho khoảnh khắc yếu thế trước Sở Du Du năm đó.

 

Sau khi kết hôn, anh rất thích cảm giác tiêu tiền vì Sở Du Du.

 

Thấy cô đeo sợi dây chuyền anh mua, xách chiếc túi anh tặng, vui vẻ nhào vào lòng anh gọi “chồng ơi”, anh cảm thấy có động lực xuất phát từ tận đáy lòng, như thể bản thân đã mạnh mẽ đến mức chẳng điều gì có thể đánh gục được.

 

Anh biết mẹ mình đôi lúc nói chuyện với cô rất quá đáng.

 

Nhưng anh cảm thấy, chuyện đó cũng chẳng có gì to tát.

 

Những người sống ở tầng đáy xã hội quá lâu, ít nhiều đều có sự cộc cằn và công kích. Không cộc cằn thì không thể giành lấy cơ hội trong nguồn tài nguyên hạn hẹp.

 

Dù sao đó cũng là mẹ anh.

 

Sở Du Du nên bao dung.

 

Thực tế, cô xác thực đã làm vậy. Tuy thỉnh thoảng vẫn tủi thân rơm rớm nước mắt, nhưng cuối cùng cũng chỉ hít hít mũi, nói nhỏ:

 

“Lần này bỏ qua nhé, nhưng lần sau anh phải giúp em đó!”

 

Anh đã đồng ý.

 

Nhưng trước khi kịp đứng về phía cô trong mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, Giản Tân Như lại bất ngờ xuất hiện.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cô ta khóc lóc thảm thiết tìm đến anh cầu cứu.

 

Với Giản Tân Như, lòng anh luôn phức tạp.

 

Hồi còn đi học, vì là đồng hương và bạn cùng cấp ba, hai người vốn thân thiết.

 

Anh luôn cho rằng, tuy chưa nói rõ, nhưng giữa anh và Giản Tân Như có một thứ ăn ý không cần lời.

 

Cô và anh có hoàn cảnh xuất thân giống nhau.

 

Lớn lên trong nghèo khó, nhưng cắn răng cố gắng, từng bước một vươn vào được ngôi trường danh tiếng này.

 

Anh không ngờ, từ miệng của Sở Du Du, lại nghe được câu trả lời rằng: “Chỉ là đồng hương kiêm bạn học.”

 

Điều đó khiến anh hơi bức bối.

 

Anh biết, thời gian đó có một tên thiếu gia bản địa đang điên cuồng theo đuổi cô.

 

Nhưng cảm giác bức bối đó cũng chỉ kéo dài trong chốc lát.

 

Không phải vì cảm thấy bị phản bội trong tình yêu, mà là nỗi khó chịu và nhục nhã khi một người bạn đồng hành lại từ bỏ mình sau khi cân nhắc thiệt hơn.

 

Nửa năm trước.

 

Giản Tân Như bất ngờ gọi điện đến, nghẹn ngào hỏi anh có thể giúp cô một tay không, anh thực sự đã sững người trong khoảnh khắc ấy.

 

Người từng chọn rời bỏ anh năm đó, nay lại trong đau khổ tuyệt vọng mà cầu xin anh, từng câu từng chữ đều mang theo sự dè dặt và hoang mang bất an.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Điều đó khiến anh cảm thấy một loại sảng khoái khó tả.

 

Anh dùng dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, như thể không gì là không thể, giúp cô xử lý đủ loại rắc rối lớn nhỏ.

 

Ánh mắt Giản Tân Như nhìn anh lúc nào cũng lấp lánh kinh ngạc và ngưỡng mộ, tiếc nuối và hối hận, cùng với thứ khát khao tràn đầy không thể che giấu...

 

Quãng thời gian đó, anh chìm đắm trong cảm giác được tôn sùng, được ngưỡng vọng, được chinh phục và trả đũa quá khứ.

 

Hoàn toàn bỏ quên Sở Du Du.

 

Anh thật ra cũng cảm nhận được, dạo gần đây Sở Du Du có vẻ đã thay đổi đôi chút.

 

Không còn chủ động nhào vào lòng anh, không nhìn thẳng vào mắt anh, lúc anh hiếm hoi ở nhà thì cô lại lặng lẽ lên giường đi ngủ, canh dưỡng sinh mỗi ngày cô tự tay nấu cho anh giờ đã chuyển sang do người giúp việc làm...

 

Nhưng anh không để tâm lắm.

 

Sở Du Du yêu anh đến c.h.ế.t đi được, điều đó là điều anh luôn chắc chắn nhất. Cùng lắm thì chỉ là đang ghen một chút, oán trách anh không dành thời gian cho cô mà thôi.

 

Chờ anh bận rộn xong đợt này, dỗ dành một chút là ổn thôi.

 

Anh chưa từng thấy ai dễ dỗ như Du Du.

 

Phần lớn thời gian, chỉ cần anh dịu giọng một chút, mua một món quà nhỏ, hoặc thuận miệng hứa hẹn một điều gì đó.

 

Hàng lông mày đang nhíu chặt của cô sẽ dần giãn ra, đôi môi bĩu ra lại cong lên thành một nụ cười, mềm mại đáng yêu nói:

 

“Thôi được rồi, em đại phát từ bi tha thứ cho anh đó!”

 

Vậy mà, rốt cuộc là khi nào anh mới nhận ra — lần này có vẻ đã không còn giống trước nữa?

 

Tối hôm buổi họp lớp, anh trước mặt mọi người nói cô mấy câu, cô không phản bác gì nhiều, nhưng lúc rời đi lại rất tự nhiên tránh khỏi tay anh.

 

Anh từng thấy một câu hỏi trên mạng:

 

“Thế nào là thích mang tính sinh lý?”

 

Khi đó anh chỉ cười nhạt, bởi anh rất chắc chắn rằng, tình cảm của Du Du dành cho anh chính là kiểu yêu say đắm từ bản năng.

 

Vậy mà cô lại tránh đi bàn tay anh chủ động đưa ra.

 

Chi tiết đó khiến anh bực bội vô cùng.

 

Tối hôm ấy, anh nôn nóng muốn làm gì đó để xua đi nỗi bức bối trong lòng.

 

Chuyện trên giường giữa anh và Du Du từ trước đến nay vẫn rất hòa hợp.

 

Thân hình đầy đặn, làn da trắng mịn như ngọc, cùng từng tiếng rên rỉ khe khẽ của cô đã mang đến cho anh vô số khoái cảm mãnh liệt.

 

Khi áp lực khởi nghiệp lên đến đỉnh điểm, anh gần như ngày nào cũng đòi hỏi, thiếu một lần cũng không chịu được.

 

Nhưng lần này, Du Du đã đẩy anh ra.

 

“Em mệt quá rồi.”

 

Cô nói rất bình tĩnh, không mang theo chút cảm xúc nào.

 

Anh vừa bức bối, vừa giận dữ.

 

Lại có chút bối rối không nói nên lời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com