Cùng lúc đó, Giản Tân Như bắt đầu vô tình hay cố ý tạo ra những tiếp xúc mờ ám.
Vạt áo cổ trễ để lộ vòng một mỗi khi cúi xuống, hơi thở phả bên tai khi nói chuyện, dáng người run rẩy khi nhào vào lòng anh kể về chuyện bị bạo hành với đôi mắt hoe đỏ, chiếc váy ngủ lộ rõ đôi chân trắng muốt...
Anh bắt đầu vô thức tìm kiếm một sự cân bằng nào đó.
Tựa như trong sâu thẳm tâm hồn có một giọng nói đang thì thầm với anh: Anh luôn là người xuất sắc, luôn có người vì anh mà cúi đầu, không phải người này thì sẽ là người khác.
Thế là, anh để mặc bản thân đắm chìm trong bầu không khí ám muội giữa anh và Giản Tân Như — thứ cảm giác ngầm hiểu mà không cần nói rõ.
Giống như năm xưa.
Cho đến khi con thỏ len bị xé nát khiến anh chợt bừng tỉnh.
Lần đầu tiên anh thấy Du Du sụp đổ đến thế.
Trong ánh mắt cô, tràn đầy giận dữ, kiên quyết, thậm chí là chán ghét.
Anh kinh ngạc, không thể tin nổi, càng không thể chấp nhận được.
Đây là Du Du mà anh từng quen biết sao?
Sao cô lại có thể nhìn anh bằng ánh mắt đó?
Anh bắt đầu hoảng loạn.
Một sự hoảng loạn phát ra từ nội tâm, không thể diễn tả thành lời.
Như thể có thứ gì đó từng bén rễ sâu trong lòng anh, đang dần dần rời xa anh.
Anh bắt đầu có ý thức ở bên cô nhiều hơn.
Nghĩ rằng cô nhất định sẽ vui.
Bởi ngày trước, không ít lần cô giận dỗi là vì anh không ở bên cô.
Chuyện bên Giản Tân Như, anh đã giao cho trợ lý theo dõi các bước tiếp theo, cố tình giảm bớt tiếp xúc với cô ta.
Thế nhưng Du Du không chỉ dễ dàng nói ra câu “ly hôn”, mà còn luôn trong trạng thái mệt mỏi, nói chuyện lạnh nhạt.
Nói thật, anh thấy hơi giận.
Anh cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi.
Du Du xưa nay vẫn luôn có chút bướng bỉnh, có lẽ là do anh đã quá nuông chiều cô.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong ở phòng gym, anh nhận được cuộc gọi từ Giản Tân Như.
Cô ta dè dặt nói rằng con ch.ó hình như bị bệnh, hỏi anh có tiện đưa đến bệnh viện không.
Anh chỉ suy nghĩ một giây, rồi đồng ý ngay.
Sau khi khám bệnh về, Giản Tân Như bất ngờ nhìn anh với đôi mắt hoe đỏ.
“Quý Triệt, em chợt nhớ lại hồi còn đi học, anh cũng luôn ở bên em. Haiz... lúc đó, giá mà em có thể nhìn rõ lòng mình thì tốt biết mấy...”
Có lẽ vì mấy ngày qua bị Du Du lạnh nhạt khiến anh nghẹn lòng, cũng có thể do hormone sau khi tập luyện vẫn đang dâng trào.
Không biết bằng cách nào, họ đã hôn nhau.
Từ ghế sofa, đến phòng ngủ, rồi lên giường.
Giản Tân Như còn chủ động và cuồng nhiệt hơn anh tưởng.
Cô ta cởi từng món đồ trên người mình.
Rồi lại cởi đồ của anh.
Cô ta làm rất nhiều điều mà Du Du chưa bao giờ làm, từng đợt sóng dồn dập như muốn nhấn chìm anh.
Thế nhưng vào khoảnh khắc đó, giữa cơn hỗn loạn, anh bỗng nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Quý Triệt!”
Là Du Du.
Anh lập tức bừng tỉnh, mạnh mẽ đẩy Giản Tân Như — khuôn mặt đỏ bừng — ra, chộp lấy quần áo rồi lao ra khỏi phòng.
10
Sở Du Du lại xới thêm một bát cơm chiên trứng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Triệt sững người.
“Du Du, em rất đói sao?”
Du Du quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh chớp một cái.
“Đúng vậy, em đói lắm. Lâu rồi mới được ăn món cơm chiên trứng ngon đến thế.”
Nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của cô, tâm trạng Quý Triệt bỗng trở nên tốt hẳn, cảm giác áy náy và hối lỗi vì phút bốc đồng đêm qua thoắt cái tan biến không còn dấu vết.
Anh mỉm cười bước tới, mang theo vài phần cảm khái và nhẹ nhõm của thời gian đã qua.
“Du Du, anh vẫn thích em như thế này. Được rồi, mọi chuyện đã qua cả rồi, sau này chúng ta sẽ thật tốt.”
Cô không nói gì, tập trung ăn nốt miếng cơm cuối cùng, rồi rút một tờ khăn giấy, lau miệng xong mới nói:
“Quý Triệt, em muốn rời đi một thời gian.”
“Đi đâu?”
Cô ngẩng đầu, cong mắt cười nhìn anh.
“Phòng tranh sắp tổ chức triển lãm tranh chủ đề Vân Nam, em phải đến đó khảo sát một thời gian.”
Quý Triệt nhìn đôi mắt ấy — đôi mắt đã khắc sâu vào lòng anh ngay từ lần đầu gặp mặt — trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.
“Chờ em về, chúng ta sinh một đứa con nhé!”
Du Du đã rời đi.
Cô chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, mặc chiếc áo hoodie đã lâu không đụng tới, đeo tai nghe đỏ, vừa ngân nga hát vừa vẫy tay tạm biệt anh.
Anh thường xuyên gọi điện cho cô.
Cô lúc nghe, lúc không.
“Trên vùng núi sóng yếu lắm.” Cô giải thích.
Không hiểu vì sao, rõ ràng anh đã nhiều lần xa cô vì công việc, vậy mà lần này lại nhớ cô da diết đến vậy.
Gọi điện không được, anh liền lên mạng tra cứu đủ thứ về Vân Nam: danh lam thắng cảnh, thổ nhưỡng, khí hậu.
Tưởng tượng dáng vẻ Du Du vui vẻ hòa mình trong đó.
Anh bật cười tự giễu, không hiểu bản thân sao lại như vậy.
Nhưng lại không thể dừng lại, như thể chỉ có thế, anh mới yên tâm phần nào.
Giản Tân Như đến tìm anh.
Vì anh đã cắt đứt liên lạc, cô ta liền tìm thẳng đến nhà.
Hôm đó, sau khi anh bỏ đi vào phút cuối, cô đã hỏi một câu: có từng nghĩ chọn cô không?
Anh đã thành thật trả lời: Đã từng.
Lúc đó, đúng là đã từng nghĩ.
Dù sao thì trước khi Giản Tân Như định nghĩa rõ mối quan hệ của họ, giữa anh và cô ta chỉ thiếu một lớp cửa sổ chưa đ.â.m thủng mà thôi.
Ở một khía cạnh khác, đưa ra câu trả lời đó cũng là để cô ta có được một sự an ủi.
Tóm lại, đối với Quý Triệt, tiếc nuối và cảm giác thất bại vì từng bị từ chối do nghèo khổ thuở thiếu thời, sau cái đêm Giản Tân Như điên cuồng lao vào anh, đã có một dấu chấm hết.