Kết thúc dự án phái cử kéo dài hai năm, tôi về nước sớm hơn mấy ngày. Muốn tạo cho bố mẹ một bất ngờ.
Nhưng vừa mới đi đến trước cửa nhà. Một bàn tay liền chặn tôi lại: "Đứng lại, cái thứ nghèo hèn từ đâu tới? Nhìn cho rõ đây là chỗ nào rồi mới bước vào!"
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt. Trang phục Chanel haute couture, giày cao gót, còn khoác thêm một chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn, mùi nước hoa nồng nặc như thể đang xua đuổi muỗi.
Túi, quen mắt, là cái tôi mua. Người, tôi cũng quen. Con gái của dì Trương, người giúp việc nhà tôi, Giang Nhã Nhược.
Hai năm trước, khi cô ta theo dì Trương đến ở, tôi vừa đúng lúc chuẩn bị xuất ngoại. Chỉ vội vàng gặp mặt một lần, không thân quen. Nhìn cách ăn mặc tỉ mỉ đến từng ngón chân này, chắc hẳn cô ta sống ở nhà tôi...
Khá khẩm đấy.
Nhìn lại bản thân tôi. Vì bị bố mẹ phái đến châu Phi khai thác dự án, tôi đã thực sự làm việc ở cơ sở suốt một năm trời.
Ngày ngày dãi nắng dầm sương, da dẻ vừa vàng vừa thô ráp, cả người gầy rộc đi một vòng lớn, giày dép dưới chân cũng dính đầy bùn đất.
Bố mẹ tôi nhìn thấy còn phải dụi mắt kỹ mấy lần.
Cũng khó trách cô ta không nhận ra.
Tôi trợn mắt nói: "Đây là nhà tôi, sao tôi lại không được vào?"
Giang Nhã Nhược chế giễu: "Nhà cô? Với cái bộ dạng nghèo hèn này, cô mua nổi một viên gạch ở đây không? Tôi nói cho cô biết, đây là tư trạch của tập đoàn Khương Thị. Khương Thị cô biết chứ, tập đoàn đa quốc gia hàng đầu đấy."
Tôi này, là chủ nhân của cái nhà này. Tôi chỉ tay vào cô ta: "Cô ư?"
Giang Nhã Nhược vẻ mặt đắc ý: "Đúng vậy."
Tôi bật cười: "Vậy cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Khương?"
Giang Nhã Nhược hất nhẹ mái tóc, không trả lời, chỉ mím môi cười ngầm thừa nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cơn giận của tôi bốc lên ngùn ngụt. Bố tôi chắc chắn không có cái thứ con gái rẻ mạt này.
"Vậy thì tôi cũng được mở rộng tầm mắt, chưa từng thấy tiểu thư nhà giàu nào lại đích thân ra tận cửa để đuổi người cả. Tôi nhớ là mình chưa từng nuôi chó giữ nhà. Chó còn biết nhận chủ. Cô đến chủ còn không nhận ra, vậy cô là thứ gì?"
Khuôn mặt Giang Nhã Nhược đỏ bừng vì giận dữ: "Cô!"
Khi chúng tôi còn đang tranh cãi không ngừng, một người đàn ông bước ra từ phía sau Giang Nhã Nhược.
Anh ta vừa chỉnh lại thắt lưng vừa cười với vẻ mặt no đủ, thỏa mãn: "Đi thôi, Nhã Nhược."
Rồi ánh mắt anh ta dừng lại trên người tôi. Anh ta khựng lại một chút: "Bạn của cô à?"
Giang Nhã Nhược vội đ.ấ.m vào người anh ta, giọng nũng nịu: "Anh Văn Hiên à, anh thật xấu, anh nghĩ Nhã Nhược là người thế nào chứ? Sao em có thể kết bạn với cái loại nghèo hèn này. Cô còn không đi tôi gọi bảo vệ đấy! Nhìn cô vừa dơ bẩn vừa hôi hám, bảo vệ làm sao lại để loại người như cô bước vào đây!"
Tôi ghim chặt ánh mắt vào người đàn ông đó. Một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi tôi: "Một năm không gặp, anh chạy đến nhà người khác để vụng trộm ăn vụng rồi đúng không?"
Tôi nghiến răng nói: "Vị hôn phu tốt của tôi."
Sắc mặt Tiền Văn Hiên, người đang ôm Giang Nhã Nhược, lập tức thay đổi.
Tôi tên là Khương Thù. Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Khương thị, mẹ tôi là một vũ công nổi tiếng khắp thành phố.
Tôi từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh. Rất được bố mẹ cưng chiều. Trước khi tôi đi nước ngoài mở rộng dự án, bố mẹ còn đòi tặng cho tôi căn biệt thự bỏ trống bên cạnh.
Lúc này nghe thấy tiếng động, họ vội vã chạy từ nhà bên sang. Đi cùng còn có dì Trương, người đã làm việc ở nhà tôi hơn mười năm.
Tôi lạnh mặt ngồi trên ghế. Giang Nhã Nhược bên cạnh khóc lóc thảm thiết. Còn tên vị hôn phu hèn nhát của tôi thì chẳng nói một lời giải thích nào, trực tiếp bỏ chạy.
Bố tôi mặt mày cau có: "Chuyện gì đây? Nghe nói có người không cho con gái tôi vào nhà?"
Giang Nhã Nhược run rẩy cả người, vội vàng lên tiếng yếu ớt: "Chú ơi, trước đây con chưa gặp chị, không nhận ra chị, thật lòng xin lỗi chú! Con chỉ muốn trông nhà cẩn thận thôi, thật sự không cố ý ngăn cản chị đâu ạ! Hơn nữa, đồ đạc của chị, mỗi ngày con đều cẩn thận bảo quản..."