Ảo Tưởng Sức Mạnh

Chương 2



Bảo quản?

 

Tôi nhìn chằm chằm vào những món đồ xa xỉ trên người cô ta: "Đây là cách cô 'trông giữ' bằng cách mặc chúng lên người sao?"

 

Giang Nhã Nhược rụt rè đáp: "Không phải đâu ạ, tại hôm nay con có hẹn gặp một khách hàng rất quan trọng, nên con mới mượn đồ của chị. Dù sao thì thân phận của con và mẹ thấp kém, cũng không có quần áo hay túi xách nào tử tế… Nếu mặc đồ rẻ tiền ra ngoài, cũng là làm mất mặt tập đoàn."

 

Lời nói của cô ta nghe rất chân thành, khiến bố tôi có chút d.a.o động.

 

Mẹ tôi dịu giọng: "Thôi được rồi, Tiểu Giang với con gái chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau một lần, bây giờ hiểu lầm cũng đã được giải tỏa rồi, mỗi người nhường nhau một bước đi."

 

Dì Trương ngồi trên xe lăn nói: "Đúng vậy cô chủ, dì cũng xin lỗi cô thay cho Nhã Nhược."

 

Bố tôi khẽ hắng giọng: "Đã là hiểu lầm thì thôi, đừng cãi nhau nữa."

 

Mẹ tôi nói: "Hôm nay là ngày vui con gái ngoan của mẹ trở về, dì Trương, bảo người chuẩn bị một bàn ăn ngon, cả nhà mình phải đoàn tụ vui vẻ."

 

Dì Trương lộ vẻ vui mừng, biết mọi chuyện đã êm xuôi, vội vàng đáp: "Vâng thưa phu nhân! Tôi đi làm ngay đây."

 

"Đợi đã!"

 

Tôi khoanh tay nói: "Bây giờ tôi đã về rồi, cô dọn ra ngoài đi. Nhà của tôi, tôi không muốn nó biến thành cái kiểu nhà trọ ở ghép gì đó."

 

Bố mẹ tôi nể tình dì Trương, không muốn chấp nhặt với người trẻ tuổi. Nhưng tôi không phải là người dễ dàng để người khác thao túng.

 

Giang Nhã Nhược ngồi bên cạnh mẹ ruột, vừa xoa bóp chân cho mẹ vừa làm ra vẻ sắp khóc.

 

"Chị quả nhiên là ghét bỏ em. Mẹ ơi, dù mẹ vì cứu phu nhân mà bị tàn tật đôi chân, con cũng mất bố từ sớm...Nhưng con đã làm chướng mắt chị ấy rồi, con nên đi thôi. Mẹ sau này phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé."

 

Tôi khựng lại, nhìn về phía bố mẹ. Vẻ mặt của họ quả nhiên có chút mềm lòng.

 

Dì Trương đau khổ khôn cùng, vừa khóc vừa đ.ấ.m vào đôi chân bất động: "Phu nhân ơi! Xin người hãy khuyên nhủ cô chủ đi mà! Nhã Nhược một lòng một dạ nghĩ cho gia đình, con bé là một đứa trẻ tốt bụng mà!"

 

Đúng lúc này, một giọng nói đầy giận dữ vang lên từ ngoài cửa.

 

"Khương Thù! Cô ăn gan hùm mật gấu rồi à, dám đuổi Nhã Nhược đi!"

 

Tôi vừa quay đầu lại, Khương Thành đã đứng ở cửa, bộ vest trên người nhăn nhúm, tóc tai rối bời, nhìn là biết vừa vội vã trở về.

 

"Anh? Anh..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, Khương Thành giận dữ đã đẩy mạnh tôi ra, kéo Giang Nhã Nhược vào lòng.

 

Anh ta nhẹ nhàng dỗ dành: "Nhã Nhược, đừng khóc, có anh ở đây rồi, hôm nay không ai dám động đến một sợi tóc của em đâu!"

 

"Huhu anh Khương Thành, đều tại em không tốt, chọc giận đại tiểu thư rồi. Anh chị ngàn vạn lần đừng vì em mà cãi nhau."

 

Khương Thành vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Nhã Nhược, vừa trừng mắt lạnh lùng nhìn tôi.

 

"Khương Thù, cô giỏi thật đấy, vừa về nước đã bắt nạt Nhã Nhược hiền lành như vậy, đúng là đáng bị dạy dỗ! Nếu không phải Nhã Nhược nhắn tin cho tôi, tôi còn bị lừa gạt!"

 

Đây lại là màn kịch gì nữa đây?

 

Giang Nhã Nhược lập tức gọi Khương Thành về?

 

Tình cảm của bọn họ tốt đến mức này sao?

 

Tôi tức giận đến bật cười: "Khương Thành, hai mươi mấy năm cơm của anh đổ hết vào bụng chó rồi à? Anh không phân biệt đúng sai đã mắng người. Sao? Sợ tôi về thì cái ghế tổng tài của anh lung lay à?"

 

"Bố mẹ! Hai người nghe con nói này!"

 

Khương Thành chỉ thẳng vào mặt tôi: "Bây giờ nó cứng cánh rồi, thấy tôi nó đến anh cũng không gọi, tôi còn nhận cái đứa em gái này làm gì nữa?!"

 

"Làm càn! Khương Thành, con xem lại thái độ của mình đi!" Bố tôi đập mạnh tay xuống bàn.

 

Thấy tình hình căng thẳng hơn, Giang Nhã Nhược vội vàng rời khỏi vòng tay Khương Thành.

 

"Anh Khương Thành, anh đừng giận nữa, chị ấy không phải người xấu đâu, chúng ta đều là người một nhà, sao phải làm nhau khó chịu."

 

Ai là người một nhà với cô ta chứ?

 

Trong lòng tôi thầm chế nhạo. Nhưng... nhìn bộ dạng mất trí của Khương Thành. Tôi lại đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của gã chồng chưa cưới khi nãy.

 

Không thể không thừa nhận, Giang Nhã Nhược này quả thật có thủ đoạn.

 

Thế là tôi nhượng bộ nói: "Muốn ở lại thì cứ ở lại."

 

Tôi cũng không muốn làm bố mẹ phiền lòng. 

 

Lời vừa dứt, tôi liền thấy nụ cười đắc ý của Giang Nhã Nhược. Cô ta chắc mẩm tôi đã thỏa hiệp. Nhưng tôi muốn xem, cô ta còn giở trò gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com