Tôi lại hỏi: "Người lái xe gây tai nạn năm đó, mình còn giữ thông tin liên lạc của hắn không mẹ?"
"Không cần liên lạc đâu con, hắn vẫn còn đang ở trong tù. Lúc đó chúng ta đã thuê đội ngũ luật sư giỏi nhất, khiến hắn bị kết án mấy năm trời."
Tôi khẽ mỉm cười: "Gặp hắn rồi sẽ rõ."
Những lời đồn đại trong công ty chẳng mấy chốc đã lắng xuống. Thế nhưng Giang Nhã Nhược lại càng tỏ ra không hề kiêng dè. Thậm chí cô ta còn ngang nhiên nghỉ làm không phép mấy ngày liền.
Nhưng đến khi chúng tôi có cuộc họp với văn phòng tổng giám đốc, Giang Nhã Nhược lại ăn mặc lộng lẫy xuất hiện. Ánh mắt của Khương Thành dường như không thể rời khỏi người cô ta.
"Tổng giám đốc Khương à ~" Giang Nhã Nhược liếc mắt đưa tình: "Đây là tài liệu em đã chuẩn bị."
Khương Thành nhận lấy, còn tiện tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta một cái.
"Không tệ, bộ phận kinh doanh trong hai tháng vừa qua đã tăng trưởng bảy mươi triệu, Nhã Nhược vất vả rồi."
Giang Nhã Nhược e thẹn đáp: "Em mỗi ngày đều phải chạy đôn chạy đáo gặp khách hàng đó, vất vả lắm."
"Cái gì mà bảy mươi triệu?"
Linh cảm mách bảo có điều chẳng lành, tôi
giật phắt lấy tập tài liệu. Chỉ thấy một tờ đơn xuất hàng, Giang Nhã Nhược đã ký với mức giá cao gấp mười lần giá niêm yết.
Nghĩa là một lô hàng chỉ đáng giá bảy triệu tệ, đã bị cô ta tự ý nâng giá lên thành bảy mươi triệu tệ.
"Giang Nhã Nhược, cô bị điên rồi à? Chuyện này mà cô cũng dám ký? Còn nữa, tại sao bản hợp đồng này lại không hề thông qua sự kiểm duyệt của tôi!"
Tôi tức giận ném mạnh tập tài liệu xuống sàn. Cô ta hoảng hốt nói: "Em... em chỉ muốn tạo một bất ngờ cho mọi người thôi mà."
"Khương Thù, cô làm cái gì vậy, sao lại quát mắng cô ấy!"
Khương Thành lập tức đứng dậy, bênh vực: "Có thể ký được một hợp đồng với giá cao như vậy, đó là do Nhã Nhược có bản lĩnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giang Nhã Nhược yếu đuối lau vội những giọt nước mắt: "Giám đốc Khương, em biết chị không thích em, nhưng chị cũng không thể nhằm vào em như vậy chứ."
Tôi đã gần như phát điên lên rồi: "Cái thứ mọc trên cổ cô là để cho cao thêm chắc? Não của cô để ở đâu hả? Công ty nào lại ngu ngốc muốn trở thành kẻ chịu thiệt, cô vừa ký xong hôm nay, ngày mai người của cục quản lý thị trường sẽ đến kiểm tra ngay lập tức! Cao hơn gấp mười lần, công ty có thể bị phạt đến mức phải đóng cửa đấy!"
Giang Nhã Nhược ủy khuất bĩu môi: "Giám đốc Khương làm quá chuyện rồi, làm sao có chuyện bị phạt được chứ."
Tôi giơ tay lên và cho Giang Nhã Nhược một cái tát như trời giáng: "Giang Nhã Nhược, nếu cô dám đem công ty ra làm trò đùa, thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Khương Thù! Cô đừng có quá đáng!"
Khương Thành lập tức xông lên che chắn cho cô ta! Trong khoảnh khắc, phòng họp trở nên ồn ào náo loạn với đủ mọi tiếng xì xào bàn tán. Những người trong bộ phận kinh doanh đều hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng không ai dám lên tiếng bênh vực.
"Sao lại ầm ĩ cả lên thế này?" Mẹ tôi bất ngờ xuất hiện ngay cửa phòng họp. Giang Nhã Nhược ôm mặt đột nhiên khóc nức nở hơn: "Ây... dì ơi... hu hu hu... chắc là con đã làm chị ấy giận rồi. Con chỉ muốn góp một chút sức lực cho công ty thôi mà, chị ấy không hiểu sao lại đột nhiên đánh con. Con biết xuất thân của con không tốt, ai cũng có thể trút giận lên đầu con..."
Nghe xong, tôi tức đến mức chỉ muốn cho cô ta thêm một cái tát nữa. Đến nước này rồi mà còn cố gắng xây dựng hình tượng một con ngốc ngây thơ vô tội?!
"Con gái tôi không phải là người tùy tiện đánh người." Mẹ tôi nhìn tôi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi tóm tắt lại toàn bộ sự việc. Sắc mặt mẹ tôi cũng trở nên nghiêm trọng: "Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, nếu có người cố tình lợi dụng chuyện này để gây rối, thì nguy cơ sẽ rất lớn."
Bà nghiêm giọng khiển trách: "Khương Thành, cái vị trí tổng giám đốc của con, nếu không muốn ngồi thì có thể để người khác làm."
Thấy mẹ tôi nổi giận, Khương Thành ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi: "Mẹ, con sai rồi."
Mẹ tôi vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Giang Nhã Nhược đang run rẩy: "Nhã Nhược à, nếu con không muốn sống những ngày yên ổn nữa, thì có thể tìm một nơi khác mà ở."
Uy nghiêm của bậc trưởng bối khiến Giang Nhã Nhược sợ hãi đến bật khóc.
"Các người! Các người đều bắt nạt tôi! Rồi các người sẽ thấy!"