Không cần chúng tôi ra tay, hai chị gái của Tống Trinh đã tự động thu dọn hết đồ đạc của ba họ ra khỏi nhà.
Trong nhà trống trơn.
Tôi ngủ chung giường với mẹ chồng, còn Tống Trinh thì ngủ dưới đất.
Nhưng tôi không định ở đây lâu, bởi vì tôi cảm thấy nơi này cực kỳ xui xẻo.
Muốn mua nhà mới và trang trí lại, chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều rất đơn giản.
Một ngày đi xem nhà, một ngày mua đồ nội thất và điện tử, một ngày mua chén bát, nồi niêu xoong chảo, dầu muối tương dấm.
Cuối cùng cũng dọn vào nhà mới.
Tôi cùng mẹ chồng vào bếp nấu ăn.
Tôi không biết nấu cơm, chỉ có thể phụ giúp nhặt hành, rửa rau.
Nhưng mẹ chồng tôi quả thật nấu ăn rất ngon.
Chỉ trong chốc lát, từng món ăn thơm phức đã được dọn ra bàn.
"Thơm quá!"
Tôi gọi với ra ngoài: "Chồng ơi, anh mau ra đây ăn cơm đi!"
Năm món ăn, một bát canh, kèm theo rau trộn và trái cây – tổng cộng tám món.
"Minh Minh, Tống Trinh, về sau hai đứa phải sống cho thật tốt đấy."
Tống Trinh gật đầu thật mạnh.
Tôi cũng cười, gật đầu theo.
Để giúp mẹ chồng thoát khỏi bóng ma đến từ vụ ly hôn, tôi quyết định xin nghỉ việc.
Dẫn bà ấy đi làm tóc, làm đẹp, tập nhảy ở quảng trường.
Cùng bà ấy tham gia vào một nhóm bạn bè mới.
Ai ai cũng ngưỡng mộ bà ấy có một cô con dâu hiếu thảo.
"Minh Minh không chỉ là con dâu, mà còn là con gái của tôi."
Hai chị gái của Tống Trinh tìm đến tận cửa.
Khi đó, tôi và mẹ chồng đang ăn dâu tây.
Toàn là những quả đỏ mọng, ngọt lịm – do chính tay Tống Trinh chọn.
Tôi cũng không tranh với anh ấy.
"Mẹ."
Hai người họ ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng tôi, bắt đầu than vãn.
"Ba con thế nhưng lại dọn về sống chung với mụ đàn bà đó!"
"Mụ đàn bà đó đúng là mặt dày, chưa ly hôn mà đã sống chung với ba con, rõ ràng chỉ nhắm vào tiền của ông ấy!"
Mẹ chồng tôi vô cùng bình tĩnh lắng nghe.
Sau đó hỏi: "Vậy các con muốn gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ, cho bọn con ít tiền đi, hai căn nhà kia chẳng phải để trống sao? Hay là mẹ cho bọn con dọn vào ở đi?"
Tôi suýt chút nữa đã sặc dâu tây trong miệng.
Quay sang nhìn mẹ chồng.
Tôi hy vọng bà ấy có thể tỉnh táo, bởi hai cô con gái này chính là loại người vong ơn bội nghĩa.
Khi không moi được gì từ ba họ, mới nhớ đến người mẹ ruột này.
Mẹ chồng tôi rút tay về, nghiêm túc nói:
"Ba căn nhà mẹ đều đã cho thuê rồi. Chờ Minh Minh sinh con, mẹ sẽ lập tức sang tên cho cháu mẹ. Các con đừng mơ tưởng đến chuyện đó nữa."
"Còn tiền, mẹ thích tiêu thế nào là chuyện của mẹ. Tiêu hết cũng không đến lượt các con, đừng mong chờ gì nữa."
Hai cô con gái kia nghe xong, tức giận đến mức phát điên.
Chỉ tay vào mẹ chồng tôi, lớn tiếng mắng:
"Trên đời này có ai làm mẹ như vậy không? Mẹ—"
Tôi lập tức xông lên, cho mỗi người một cái tát.
Vẫn chưa hả giận, tôi còn tát thêm mấy cái nữa.
Nắm tóc bọn họ, lôi thẳng ra ngoài.
"Dám đến nhà tôi giở thói ngang ngược? Các chị tưởng tôi dễ bị ăn h.i.ế.p sao?"
Tôi vứt bọn họ ra khỏi cửa, trừng mắt cảnh cáo:
"Cút đi!"
"Còn dám đến đây để gây chuyện, tôi sẽ đánh nát mặt, xé nát miệng các chị! Nếu còn dám chọc tôi, tôi sẽ đến tận nhà các chị quậy cho rối tung lên. Các chị biết rõ tôi nói được làm được mà!"
Sau đó tôi đóng sập cửa lại.
Nhìn mẹ chồng đang ngồi trên sofa, rơi nước mắt.
"Mẹ, con đánh bọn họ, mẹ có đau lòng không ạ?"
Bà ấy lắc đầu.
Sau đó giơ tay lau nước mắt, thở dài nói:
"Chỉ là nghĩ… Nếu năm xưa mẹ mạnh mẽ hơn, không yếu đuối như vậy, dạy dỗ mấy đứa con tử tế hơn, thì có lẽ chúng đã không trở thành loại người giống như hiện giờ."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi muốn nói rằng:
Đừng nhìn Tống Trinh ở bên ngoài ra vẻ đứng đắn, nhưng hễ thấy ba anh ấy là y như chuột gặp mèo.
Ngay cả một tiếng cũng không dám hó hé.
Tôi cũng hiểu rõ, nếu tôi thật sự nói ra, bà ấy chắc chắn sẽ nghĩ quẩn mà t·ự t·ử mất.
"Mẹ à, ít nhất mẹ cũng nuôi lớn bọn họ, không vứt bỏ hay bán đi. Như vậy đã là quá tốt rồi. Với lại, phụ nữ thời mẹ, ai chẳng như vậy. Khi còn trẻ thì sợ mẹ chồng, về già lại sợ chồng."
"Mẹ, nhà và tiền đều là của mẹ. Nếu mẹ muốn cho họ, con không có ý kiến gì."
Dù sao tiền mua nhà cũng là tôi bỏ ra, còn chi phí sinh hoạt do Tống Trinh gánh vác, tiền dư ra sẽ chia đều cho ba người tiêu vặt.
Đàn ông ấy hả, có tiền là sẽ trở nên hư hỏng ngay.