Nhưng có những người, không biết điều thì thôi, lại còn muốn gây chuyện.
Bà Lâm và Tống Chí Hằng thế nhưng chẳng biết xấu hổ, dọn đến sống ngay khu của chúng tôi.
Mỗi ngày còn cùng nhau đi nhảy múa ở quảng trường, còn hợp sức bắt nạt mẹ chồng tôi.
Tôi có thể nhịn sao?
Tất nhiên là không thể!
Vì thế tôi đã mua một cái loa, ngày nào cũng ra quảng trường gào thét:
"Mọi người nhìn xem, hai người già mà lẳng lơ kia, một kẻ thì giật chồng bạn thân, một kẻ thì ngủ với vợ bạn thân!"
Nếu bọn họ đã không biết xấu hổ, vậy thì tôi sẽ giúp bọn họ mất hết thể diện!
Bọn họ bị người ta chỉ trỏ bàn tán, muốn rời đi, nhưng tôi cứ cầm theo loa theo sát phía sau.
Dẫn tới cả đám người qua đường vây lại xem.
Có người tò mò hỏi tôi là ai.
Tôi cười đáp: “Tôi á? Chính là người thấy chuyện bất bình thì lên tiếng, nên ra tay thì ra tay, một người tốt bụng đấy!”
“Không tin hả?”
“Tin hay không có quan trọng gì đâu, dì lại đây, tôi sẽ kể cho dì nghe thêm mấy chuyện hay ho về bọn họ. Đảm bảo sau này dì đi tám chuyện sẽ luôn chiếm vị trí trung tâm!”
Bọn họ nghĩ vậy là xong chuyện à?
Mơ đẹp quá rồi!
Tôi lại đến khu chung cư nơi chồng bà Lâm ở.
Đứng trước cửa gọi gần nửa tiếng, cuối cùng con trai cả của bà ta vội vàng chạy tới, đặt loa của tôi xuống.
Anh ta chỉ tay vào tôi, thở hổn hển:
“Cô có ý gì hả?”
Tôi vén tay áo lên:
“Muốn đánh nhau sao?”
Chỉ có một mình anh ta, tôi chẳng sợ chút nào.
Dù anh ta có gọi thêm mấy người nữa, tôi cũng chẳng ngán.
Anh ta hít sâu mấy hơi, rồi chịu thua:
“Bà cô à, tôi cầu xin cô, tha cho chúng tôi đi.”
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi nhếch mép cười:
“Tha cho các người? Cũng được. Bảo mẹ anh quỳ xuống xin lỗi mẹ chồng tôi. Bà ta không biết xấu hổ đi quyến rũ chồng người ta, làm kẻ thứ ba, giờ còn dám đến quấy rối mẹ chồng tôi. Nếu không cho bà ta một bài học, bà ta còn tưởng mẹ chồng tôi không ai chống lưng, có thể dễ dàng bắt nạt hay sao ấy.”
Tôi nói rõ ràng từng chữ một.
“Nếu anh không chịu làm theo, thì mỗi ngày tôi sẽ đến khu này, rồi còn đến tận công ty anh làm. Dù sao tôi bây giờ cũng đang thất nghiệp, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.”
“Tôi cũng không ngại đánh nhau với anh. Tôi có thể hạ gục hai tên đàn ông cao to, còn anh thế này, ba hay năm người tôi cũng chơi được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tuy có nói hơi quá một chút, nhưng cũng đủ dọa anh ta sợ.
Muốn đối phó với hạng người như bọn họ, tôi chỉ có thể dùng cách này.
Anh ta lắp bắp nói:
“Cô... cô…”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Ngày mai đến quỳ xuống xin lỗi, nhớ mang theo cái loa của tôi trả lại.”
Nói xong, tôi nghênh ngang lái xe rời đi, không để cho bọn họ bất cứ cơ hội thương lượng nào.
Tôi tin chắc, họ không dám không đến.
Hôm sau, tôi cố ý để mẹ chồng ăn mặc sang trọng, rồi chờ bà Lâm đến.
Bà ta đến thật, mắt sưng đỏ, mặt trắng bệch, đi đứng cũng loạng choạng.
Vừa thấy mẹ chồng tôi liền quỳ xuống:
“Kim Chi, tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Tôi không nên lén lút qua lại với Tống Chí Hằng. Cũng không nên chuyển đến khu này, càng không nên xúc phạm bà. Tôi sẽ lập tức dọn đi, về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt bà nữa. Xin bà hãy tha thứ cho tôi…”
Mẹ chồng tôi nhìn bà ta một lúc lâu, chỉ nói:
“Bà đi đi.”
Đúng là mẹ chồng tôi quá hiền lành, cũng dễ mềm lòng.
Nếu là tôi, đã tát cho bà ta mấy cái, đánh cho què luôn rồi.
Sau đó, nghe nói bà Lâm vừa trở về nhà thì đã bị nhốt lại, thỉnh thoảng ra ngoài cũng sẽ cúi gằm mặt.
Hàng xóm bảo hình như bà ta bị bạo hành.
Tôi tự hỏi, không biết là ai đánh bà ta?
Là chồng hay là con trai bà ta?
Nhưng điều bất ngờ nhất là…
Ba của Tống Trinh lại đứng đợi bên ngoài khu bà Lâm ở, sau đó nhân cơ hội mang theo bà ta bỏ trốn.
Đúng vậy, bỏ trốn!
Từ vụng trộm lén lút, đến sống chung công khai, giờ thì dắt tay nhau bỏ trốn.
Khi nghe tin này, tôi không khổi sững người.
Hai ông bà 60 tuổi còn bày trò bỏ trốn, đúng là quá sức tưởng tượng mà!
Không cần suy nghĩ nhiều, tôi quyết định chuyển nhà ngay lập tức.
Tôi bàn bạc với Tống Trinh và mẹ chồng:
“Giờ ông ta có tiền, nhưng sau này thì sao? Tiền đó tiêu hết rồi, chẳng lẽ lại quay về bắt chúng ta phải chăm sóc ông ta lúc về già?”
“Con vừa nhìn ông ta là đã cảm thấy ghê tởm, ăn cũng không nuốt nổi.”
Lúc có tiền thì tiêu xài với bồ, lúc hết tiền lại muốn về nhà để được chăm sóc sao?