“Vậy nên, chúng ta phải đi ngay. Sau này ông ta không lo nổi cho bản thân, thì cứ đưa vào viện dưỡng lão.”
Với cái tính cách đó, vào viện dưỡng lão chắc chắn sẽ bị hành cho ra trò.
Tống Trinh còn do dự, nhưng mẹ chồng tôi thì lại vô cùng quyết đoán:
“Đi! Chúng ta tới Lệ Giang ở Vân Nam, hoặc Tây Song Bản Nạp cũng được.”
Chúng tôi bán hết nhà cửa, mua lại ở một nơi khác.
Dù sao cũng không lỗ, nhỡ đâu sau này quy hoạch lại, phá dỡ thì lại kiếm được bộn tiền.
Ngày chuẩn bị rời đi, sáng sớm tôi đã cảm thấy khó chịu, đầu óc quay cuồng, buồn nôn.
Tôi bám lấy chồng mình:
“Chồng ơi, em thấy không khỏe lắm…”
Tống Trinh vội vàng rót nước, lấy trái cây, rồi đo nhiệt độ cho tôi.
Mẹ chồng nhìn tôi một lúc lâu, rồi nghi ngờ hỏi:
“Có khi nào con mang thai rồi không?”
“…”
Chúng tôi lập tức đến bệnh viện.
Quả nhiên, tôi đã mang thai được 8 tuần.
Hai tháng!
Vừa đúng vào thời điểm chúng tôi quyết định chuyển đi.
Tống Trinh vui mừng đến mức ôm chặt lấy tôi.
Mẹ chồng cũng hồi hộp hỏi:
“Vậy… chúng ta vẫn đi Lệ Giang chứ?”
Bà ấy muốn đi.
Bà ấy muốn rời khỏi nơi đau lòng này.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Cả Tống Trinh cũng vô cùng mong chờ.
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay bà ấy:
“Mẹ, đi chứ! Đứa bé này chính là do chuyến đi Lệ Giang mà có. Con hoàn toàn có thể sinh con ở đó mà.”
Tôi tin rằng nơi đó có điều kiện tốt.
Nghe tôi nói vậy, mẹ chồng rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cả Tống Trinh cũng vậy.
Bọn họ đều sợ tôi sẽ đổi ý không đi.
Nhưng tôi đâu có ngốc, sao có thể không đi chứ?
Sau khi mang thai, tôi mới nhận ra Tống Trinh là một người đàn ông rất có trách nhiệm.
Sau khi con gái chào đời, anh ấy càng là một ông bố tận tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con bé chỉ cần ọ ẹ một tiếng, anh ấy lập tức trở nên sốt sắng không thôi.
Mẹ chồng thì chăm tôi từng chút một, nấu đủ món ngon cho tôi ăn.
Ngày người ta ăn ba bữa, tôi ăn đến bảy, tám bữa, nhưng vẫn không thấy no.
Mười tháng mang thai, tôi không béo lên chút nào, nhưng Tống Trinh và mẹ chồng thì béo lên cả chục cân.
Sau đó, mẹ chồng mở một tiệm bánh ngọt, cũng kiếm được kha khá.
Có cháu gái rồi, bà ấy còn quyết tâm kiếm tiền mua nhà, mua xe cho con bé.
Gia đình chúng tôi sống rất thoải mái, đặc biệt từ khi con gái bắt đầu bập bẹ gọi “bà”, “ba”, “mẹ”, cả nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.
Một ngày nọ, tôi nghe tin…
Tống Chí Hằng và bà Lâm đã trở về.
Hai người trắng tay, tán gia bại sản, còn cãi nhau ầm ĩ ngoài đường, lao vào đánh nhau, lôi hết chuyện xấu của nhau ra rồi bóc mẽ.
Nghe mà còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình!
Tôi bèn kể lại chuyện này cho mẹ chồng, Tống Trinh cũng nghe thấy.
Hai mẹ con họ im lặng hồi lâu.
Rồi mẹ chồng bỗng vào bếp nấu một bữa thật lớn.
Chúng tôi ngồi quây quần bên nhau, ăn một bữa cơm thật ngon.
Sau đó, khi cảnh sát tìm đến, Tống Trinh quay về nhà một chuyến, đưa Tống Chí Hằng vào viện dưỡng lão.
Không ai đến thăm ông ta.
Cũng chẳng ai quan tâm đến ông ta nữa.
Hai đứa con gái kia của ông ta, chỉ biết lo cho bản thân, có tiền thì bám lấy ba, không có tiền thì lặn mất tăm.
Ông ta ở viện dưỡng lão, tiền chi tiêu thì Tống Trinh sẽ lo, nhưng tuyệt đối sẽ không đón ông ta về Lệ Giang.
“Ông ta không van xin anh sao?” Tôi hỏi.
Tống Trinh lắc đầu: “Ông ta muốn đánh anh, nhưng lần này, anh đã dũng cảm né được, còn mắng lại ông ta nữa.”
Anh ấy ôm eo tôi, giọng đầy yêu thương: “Vợ à, gặp được em thật sự là điều tuyệt vời nhất. Anh cưới được em làm vợ chắc chắn là nhờ phúc phần từ tám đời trước.”
Tôi chọc chọc trán anh ấy, cười nhẹ.
Anh ấy đúng là nên cảm ơn, vì anh ấy có một người mẹ quá tuyệt vời.
Bà ấy dùng sự chân thành, tốt bụng và tài nấu ăn siêu đỉnh để chinh phục tôi.
Nhưng mà đối mặt với tên ngốc thích làm nũng này, tôi vẫn cam tâm tình nguyện dỗ dành anh ấy.
“Chồng ơi...”
Tôi ghé sát tai anh, thì thầm một câu.
Trong mắt anh ấy vẫn còn chút nước mắt, nhưng lại cười ngốc nghếch như một đứa trẻ.
“Vợ ơi, anh cũng vậy. Anh yêu em, yêu rất nhiều, rất rất nhiều...”