Bà Mẹ Bánh Bao Và Cú Nổi Loạn Đỉnh Cao

Chương 10



Ông ta đập bàn, tức giận mắng lớn: 

 

"Được lắm, con tiện nhân họ Hà! 

 

“Mày cậy có người chống lưng, muốn giẫm nát mặt mũi nhà họ Lưu tao xuống bùn hả?" 

 

Nói xong, ông ta vỗ mạnh xuống ghế sofa, ngồi chễm chệ như một vị đại lão gia. 

 

Mùi t.h.u.ố.c lá khô từ đôi tay vàng khè, nứt nẻ của ông ta xộc thẳng vào mặt tôi. 

 

"Nói cho mày biết! 

 

“Nhà cửa, xe cộ, con cái, tất cả đều là của nhà họ Lưu tao! 

 

“Mày đừng hòng mang đi bất cứ thứ gì!" 

 

Ồ, ghê gớm quá! 

 

Cả một phong thái của "tổng tài bá đạo" đây mà! 

 

Tôi bình thản rút điện thoại, bấm gọi cho Lưu Minh Thành. 

 

"Lưu Minh Thành, trong vòng nửa tiếng, anh mà không đến kéo gã quái vật nhà anh về, 

 

“Thì tôi sẽ đào cả mộ tổ nhà anh lên, đem vận chuyển đến trường học của anh để xây tường rào!" 

 

"Mày...!"

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Gã cha chồng lao thẳng về phía tôi, vung cao ống điếu thuốc khô trên tay. 

 

Tôi cười lạnh, nói thẳng: 

 

"Ông nghĩ tôi sợ sao? 

 

“Dùng tiền mồ hôi nước mắt của con dâu để tu sửa mộ tổ nhà họ Lưu, ông không sợ tổ tiên ngủ không yên, nửa đêm bật dậy bóp cổ ông chắc?" 

 

Tôi xoay người, trừng mắt nhìn bà mẹ chồng đang sững sờ đứng bên cạnh. 

 

"Còn bà nữa! 

 

“Bị chồng đánh thì khóc lóc thảm hơn ai hết, đến lúc cần thì lại quỳ gối l.i.ế.m chân ông ta. 

 

“Da mặt bà đã dày đến mức này, sao không dọn sang nhà ả tiểu tam, mà cứ ở đây giả bộ đạo mạo làm gì?" 

 

Nói xong, tôi lườm bà ta một cái, xách túi lên rồi đi thẳng. 

 

"Nếu các người còn một chút liêm sỉ, thì hãy trả lại số tiền mà tôi đã tiêu cho nhà các người. 

 

“Tôi và Lưu Minh Thành có thể chia tay trong hòa bình. 

 

“Còn nếu không, tôi sẽ làm lớn chuyện, khiến con trai các người mất luôn công việc, rồi phải cuốn gói về quê trồng trọt đấy!" 

 

Bà mẹ chồng nghe đến đó, lập tức nằm vật ra đất, bắt đầu màn trình diễn của mình. 

 

"Trời ơi, nó không để lại đường sống cho người ta nữa rồi! 

 

“Nếu Minh Thành mất việc, tôi chẳng phải bị cả làng chỉ mặt chê cười sao? 

 

“Ông nó ơi, ông còn không ra tay, thì nhà chúng ta tan tành hết rồi!" 

 

Được bà ta kích động, gã cha chồng vung mạnh ống điếu, lao đến định đập tôi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

May mà tôi đã quan sát kỹ địa hình từ trước, mở cửa ra, quay người một phát, nhốt hai kẻ đó vào trong nhà. 

 

Hít một hơi thật sâu, tôi bình tĩnh ngồi xuống ngay trước cửa, lắng nghe bản giao hưởng hỗn loạn từ bên trong. 

 

Sau đó, tôi rút điện thoại ra, bật camera an ninh, quay lại toàn bộ cảnh tượng. 

 

Rồi gửi thẳng cho Lưu Minh Thành. 

 

"Kính gửi thầy giáo Lưu, Đây là nhà của người khác, tất cả đồ nội thất, đồ điện đều là tài sản tư nhân. Anh muốn đến đây thanh toán thiệt hại, hay là để tôi đến trường học của anh tìm hiệu trưởng nói chuyện?"

 

10 

 

Lưu Minh Thành vừa dùng chìa khóa tôi đưa mở cửa, một chiếc bình hoa liền bay thẳng vào mặt anh ta. 

 

Bình hoa sượt qua thái dương, đập xuống cầu thang, vỡ tan thành từng mảnh. 

 

Mặt anh ta tái mét, khựng lại một giây, rồi lao thẳng vào trong, xông vào đánh nhau với cha ruột mình. 

 

Đây là một trận chiến đến muộn mất 25 năm. 

 

Là sự phẫn uất đè nén, là nỗi căm hận dồn nén bấy lâu được bộc phát. 

 

Có lẽ gã cha chồng cũng chưa từng nghĩ đến, đứa con trai hiếu thuận, hiểu chuyện, sĩ diện của mình lại có một ngày ra tay với ông ta— 

 

Nhanh, mạnh, không một chút do dự. 

 

Tôi đứng ở cửa, nhìn cảnh hỗn loạn trong nhà, hai tay khoanh trước ngực, khẽ nhếch môi. 

 

Xem ra, Lưu Minh Thành vẫn còn chút m.á.u nóng. 

 

Dù miễn cưỡng, cũng còn được tính là một con người. 

 

Liếc nhìn bà mẹ chồng đang hoảng sợ đến cứng đờ, tôi thản nhiên rút điện thoại, chụp lại từng món đồ bị phá hủy, tìm mẫu tương tự trên mạng để tra giá. 

 

Đồng thời, tôi gọi cho công ty dịch vụ dọn dẹp, cố ý nói thật to giá tiền cho dịch vụ khẩn cấp. 

 

Bà mẹ chồng hoàn hồn lại, lập tức tóm lấy tay tôi, khóc lóc: 

 

"Quyên à, đừng gọi người đến dọn dẹp nữa, lát nữa mẹ sẽ tự dọn mà!" 

 

Tôi mỉm cười, lắc đầu chậm rãi: 

 

"Không được đâu, mẹ không biết sao? 

 

“Nếu hủy hoại tài sản của người khác đến một mức nhất định, sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự đấy. 

 

“Ngay cả phí thuê người dọn dẹp, cũng tính vào tổng thiệt hại. 

 

“Mẹ không phải luôn mong ba không còn ra ngoài lăng nhăng nữa sao? 

 

“Chờ ông ấy vào trại tạm giam, mẹ sẽ có một ông chồng ngoan ngoãn, an phận ngay thôi." 

 

Mắt bà ta co rút, ngay cả giả khóc cũng quên mất. 

 

"Hà Huệ Quyên! Cô không thể nói bừa như vậy! 

 

“Tôi chỉ mong ông già đó dạy dỗ cô một trận, chứ đâu có muốn hại ông ta vào tù!"

 

Tôi xòe tay, ra vẻ tùy bà muốn giải thích thế nào thì giải thích. 

 

Dù sao tôi cũng không tin. 

 

Gã cha chồng khốn nạn lại càng không tin.