Trước mặt Lưu Minh Thành, người đến cầu xin với vẻ mặt xám xịt, tôi bấm số gọi cho bên môi giới nhà đất.
Một là, tôi muốn họ định giá thị trường căn nhà chung của chúng tôi.
Hai là, tôi muốn họ tìm một căn hộ nhỏ hơn gần khu vực này.
"Dù căn nhà này bán cho anh hay bán cho người khác, tôi vẫn sẽ mua một căn nhỏ khác, để tránh ảnh hưởng đến việc học của Viên Viên.
“Dù sao với thu nhập của tôi, vay một khoản trăm vạn tệ cũng dễ dàng được duyệt thôi."
Không hề mang theo cảm xúc cá nhân, tôi nói chuyện với Lưu Minh Thành rõ ràng, dứt khoát, hoàn toàn tách bạch lý trí khỏi tình cảm.
Anh ta do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng, giọng mang theo vài phần thương cảm:
"Quyên, em trước đây không phải như vậy."
Ha!
Tôi đang nói chuyện thực tế, anh ta lại muốn nói chuyện tình cảm?
OK, tôi chiều anh ta.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười lạnh:
"Đúng, tôi trước đây đích thực không như vậy.
“Ngày tôi nằm trên bàn sinh, tài khoản chỉ còn 40 nghìn tệ.
“Mẹ anh nhìn chằm chằm vào chiếc vòng vàng của sản phụ giường bên, tôi nghiến răng, bỏ ra gần 20 nghìn để mua cho bà ấy.
“Tôi sốt cao vì căng sữa, mẹ anh không cho anh vào phòng, nói là sợ gió lùa khiến tôi khó chịu hơn.
“Thế mà bà ta lại quay người ngủ khò, để tôi ốm sốt, thức trắng cả đêm dỗ Viên Viên.
“Ba anh nói là đến thăm cháu, nhưng lại dẫn nhân tình đi dạo khắp ba trung tâm thương mại, còn bắt tôi trả tiền taxi.
“Những chuyện này, anh đều biết rõ, đúng không?"
Lưu Minh Thành cúi đầu, trên mặt tràn đầy hổ thẹn, lặng lẽ gật đầu.
Tôi không dừng lại, tiếp tục nói:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Thế mà, tôi vẫn cố nhịn.
“Tôi vẫn liên tục bỏ tiền, giúp đỡ nhà anh.
“Chỉ vì tôi muốn làm anh vui, muốn giúp anh nở mày nở mặt, muốn anh cảm thấy lấy tôi là điều tốt đẹp.
“Anh có bao giờ cảm nhận được nỗi khổ tâm của tôi không?"
Anh ta lại gật đầu.
"Ngay ngày trước khi mẹ anh đến, tôi còn nói với anh rằng nếu nhận được thưởng Tết, tôi sẽ mua cho anh một chiếc xe BBA, để anh có thể nở mặt nở mày trước đồng nghiệp và sếp.
“Lời này, có phải là sự thật không?"
"Thế nhưng anh đã đối xử với tôi như thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Anh đã đối xử với Viên Viên như thế nào?"
"Đến nước này rồi, tôi thật sự muốn hỏi anh một câu—
“Người đàn ông từng che chở cho tôi từ hồi cấp ba, người đàn ông đã thề thốt sẽ yêu thương tôi, bảo vệ tôi, không để tôi chịu chút ấm ức nào giờ đang ở đâu?”
“Anh đã thay đổi từ khi nào vậy?"
"Lưu Minh Thành, trước đây, anh thật sự không phải như thế này."
Tôi lau đi giọt nước mắt không tồn tại, diễn cảnh bi thương đến mức nhập tâm.
Ai dà, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, gần một bà mẹ chồng giỏi đóng kịch, tôi cũng phải học cách diễn cho nhuần nhuyễn.
Haha, đây chính là lợi ích của việc có một bà mẹ chồng "kịch tinh"!
Sau bảy ngày im lặng, bà ta thấy tôi thật sự không quay về, liền tung ra át chủ bài cuối cùng—cha ruột của Lưu Minh Thành.
Nói thật, sau khi gặp ba của Lưu Minh Thành, tôi mới nhận ra rằng, "bá đạo tổng tài" trong truyện quê mùa quả thực là nghệ thuật bắt nguồn từ đời thực.
Một ông cựu đội trưởng thôn ở một vùng quê hẻo lánh, đến tận ngày hôm nay vẫn có thể:
Tay trái ôm tiểu tam là "hoa khôi thôn", tay phải giữ nguyên phối hiền lành chịu đựng, sống cuộc đời tiêu diêu tự tại.
Hê hê, nói đến đây, ngoài sự khinh bỉ, tôi còn có chút ghen tị mơ hồ là thế nào?
Chắc là do tôi đóng vai "bánh bao" quá lâu, nên trong gen đã khắc sâu nỗi khao khát được một lần phát điên, sống hết mình.
Ngay khi cha ruột của Lưu Minh Thành xuất hiện, ông ta đã bày ra một bộ dáng vô cùng hống hách.
"Huệ Quyên à, nghe nói con muốn ly hôn với con trai ba? Không được đâu!
“Ba nói cho con biết, con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, nửa chừng đổi họ đổi nhà, nếu ở thời xưa, đó là tội bị nhốt vào lồng heo dìm sông rồi!"
Tôi cười lạnh, đáp lời ngay:
"Không sao đâu, thông dâm với quả phụ còn bị treo đèn trời nữa đấy!”
“Có ba đi trước mở đường, con không sợ!"
Tôi có cảm giác bà mẹ chồng "trà xanh" đứng bên cạnh suýt nữa thì bật cười, nhưng tôi không có bằng chứng.
Ông ta nổi giận:
"Mày! Mày ăn nói với bậc trưởng bối như thế hả?
“Cư xử không trên không dưới, chẳng lẽ không sợ tao đến đơn vị của mày, tìm lãnh đạo của mày mà nói chuyện cho ra lẽ?"
Tôi nhún vai, cười nhạt:
"Vâng, ba cứ đi đi.
“Bắt xe taxi, mất có mười đồng thôi.
“Chỉ là, trước khi đi, ba nên học lại cách phát âm cho chuẩn, vì lãnh đạo của chúng tôi nghe không hiểu tiếng thổ ngữ bị chó cắn mất lưỡi của ba đâu."
Lần này không phải ảo giác nữa, bà mẹ chồng trà xanh bên cạnh dựng thẳng lưng lên ngay lập tức.
Cũng đúng, bà ta suốt ngày xem phim truyền hình, không chỉ nghe hiểu, mà còn có thể bập bẹ nói được vài câu tiếng phổ thông kiểu "lõm bõm".