"Lưu Minh Thành, đây chính là thái độ mà mẹ anh thể hiện à?"
Không buồn để ý đến bộ mặt ngơ ngác của anh ta, tôi quay sang dặn dò hộ lý của mẹ:
"Cô Trương à, gần đây mẹ chồng tôi chân tay có vẻ không linh hoạt, chắc bà ấy muốn luyện tập thêm tư thế quỳ để giãn gân cốt đấy.”
“Cô cứ đóng cửa lại, lo nấu cơm cho mẹ tôi trước, lát nữa tôi sẽ về!"
Sau khi đón Viên Viên, tôi lập tức chạy về nhà mẹ.
Hai tiếng đồng hồ ngồi xe, tôi cùng con gái trò chuyện đủ thứ.
Lưu Minh Thành lái xe, dáng vẻ rụt rè, căng thẳng, hoàn toàn phù hợp với hình tượng một tên tay sai sắp bị quét ra khỏi nhà.
Trước đây, để tiện cho mẹ tôi đi khám bệnh, tôi đã đặc biệt mua một căn hộ cũ nhỏ dành cho nhân viên bệnh viện huyện.
Không ai ngờ rằng hôm nay, nó lại trở thành sân khấu ba thước của mẹ đẻ Lưu Minh Thành!
Bên ngoài nhà mẹ tôi, người đứng xem vây thành ba bốn lớp, kiễng chân dựng tai, chăm chú lắng nghe bà mẹ chồng thống thiết kể khổ.
"Mỗi ngày tôi dậy từ sáu giờ sáng để làm bữa sáng cho họ!
“Con dâu ở cữ, tôi còn hầm gà tẩm bổ cho nó!
“Con trai tôi không hiểu chuyện, tôi còn dặn nó đừng chọc giận vợ!
“Người trẻ tiêu tiền phung phí, tôi chỉ muốn giúp nó tiết kiệm từng đồng từng xu, chẳng phải vì muốn tốt cho chúng nó sao!"
Những người đứng xem gật gù liên tục, cực kỳ nhập tâm.
Thấy vẻ đồng cảm trên gương mặt đám khán giả, bà mẹ chồng càng thêm hăng hái nhập vai, khóc lóc càng mạnh mẽ hơn.
Khi tôi phá vòng vây xông đến cửa, bà ta đang ngồi bệt xuống đất, đập tay lên đùi, gào khóc thảm thiết.
Tôi cười lạnh, lên tiếng:
"Mẹ chồng à, chẳng phải mẹ quỳ trước cửa nhà mẹ con, cầu xin con tha thứ, xin con đừng bỏ rơi con trai mẹ sao?
“Sao đến nhà mẹ con rồi, lại quay sang kể khổ thế này?"
Nhìn lướt qua đám bác gái đang dựng tai như rada, tôi tỏ ra vô cùng tủi thân.
"Bà ghét bỏ tôi vì tôi không sinh cháu trai cho nhà bà, lại còn ngược đãi con gái tôi.
“Bà xúi giục con trai bà ly hôn với tôi, nói tôi không nên chăm sóc mẹ ruột bị bệnh nặng.
“Giờ đây, bà còn muốn hủy hoại danh tiếng của tôi nữa sao?"
"Tôi nói cho bà biết, hàng xóm láng giềng của tôi đều là những người hiểu rõ gốc rễ nhau.”
“Không ai trong số họ có thể để bà lợi dụng, biến thành con d.a.o trong tay bà đâu!"
Những người "hiểu rõ gốc rễ" ngay lập tức nghiêm mặt, lùi lại một bước, thể hiện sự chính trực tuyệt đối.
Tôi cúi xuống bế Viên Viên lên, để con bé có thể nhìn thẳng vào mắt bà nội.
"Viên Viên, con muốn nói gì với bà nội không? Hãy mạnh dạn nói ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đôi mắt to tròn của con bé đảo quanh một vòng, nhìn bà nội mình.
Rồi con bé nhẹ nhàng nói:
"Bà nội ơi, con thích ăn thịt, nhưng con càng thích nhìn bà cười với con hơn.
“Bà có thể cười với con không?
“Nếu bà cười, con không ăn thịt cũng được."
Lời nói của con bé khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Cảm thấy vừa xót xa, vừa đau lòng, không thể tả thành lời.
Tôi đã nghĩ rằng, sau từng ấy thời gian rèn luyện tâm lý, con bé sẽ dũng cảm chỉ ra sự đối xử bất công của bà nội và học cách đấu tranh vì bản thân.
Nhưng tôi không thể ngờ, con bé lại nói ra những lời này.
Hiệu quả của câu nói ấy, khỏi phải bàn.
Bà mẹ chồng sững sờ tại chỗ, gương mặt đầy vẻ xấu hổ, áy náy và bối rối.
Có lẽ bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng, bao nhiêu năm tu luyện "công phu ăn vạ", lại có ngày bị đánh bại bởi sự chân thành của một đứa trẻ 5 tuổi rưỡi.
Còn đám đông xung quanh?
Ban đầu họ đồng loạt sững sờ, sau đó thì nổ tung.
"Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn không cho trẻ con ăn thịt?"
"Trẻ con dù nhỏ nhưng mắt sáng lắm, ai thật lòng với chúng, chúng nhìn ra ngay!"
"Chứ còn gì nữa! Cháu đích tôn nhà tôi, mỗi lần gặp tôi là chạy bổ tới ôm, chân béo núc ních mà vẫn chạy nhanh lắm!"
"Đúng vậy, trẻ con là ai thương chúng thì chúng thương lại, chưa thấy ai làm bà nội mà như thế này bao giờ!"
Thấy đám đông quay lưng, bà mẹ chồng hoàn toàn hoảng loạn.
"Tôi chẳng qua chỉ muốn nó sinh một đứa con trai thôi!
“Nhà này không có con trai, sau này sẽ bị người ta bắt nạt biết bao nhiêu!
“Nhà nào mà chẳng thế? Sao đến lượt tôi thì lại không được?"
Lần này, tiếng khóc than của bà ta mang theo vài phần chân thật.
Đáng tiếc, đám đông xung quanh đồng loạt lùi lại một bước, sợ bị "đại diện" cho cái tư tưởng kia.
Đồ đầu óc ngu si!
Không nghĩ thử xem, những ai thực sự có cùng suy nghĩ với bà, liệu có muốn bị bà chỉ thẳng mặt ra thế này không?
Tôi ngồi xuống, "nhẹ nhàng" an ủi bà ta:
"Mẹ à, dù nhà mẹ chưa từng cho con một xu, cũng chưa từng trông con giúp con lấy một ngày, nhưng nể tình mẹ đã mang đến cho con bốn con gà trong tháng cữ, con và Lưu Minh Thành sẽ chia tay trong hòa bình."
"Vậy mẹ còn làm loạn trước cửa nhà mẹ con làm gì?
“Mẹ con cực khổ nuôi con lớn, ngay cả khi nằm liệt giường cũng không dám để con về chăm sóc, chỉ vì sợ nhà họ Lưu các người không vui.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chúng ta đều là bậc cha mẹ, con xin mẹ hãy để lại cho người ta một con đường sống, đừng ép người đến đường cùng!"
Giọng tôi không to, nhưng từng chữ từng câu nghiến răng nói ra.