Bà Mẹ Bánh Bao Và Cú Nổi Loạn Đỉnh Cao Trên đường đến đây, tôi đã tự nhủ cả vạn lần:
Không được khóc.
Không được làm loạn.
Không được hành động theo cảm tính.
Không thể để người khác nắm thóp.
Nhưng vừa thấy bà mẹ chồng ăn vạ lăn lộn, vừa nghe đám đông xì xào bàn tán, tôi cảm thấy quá khứ đau đớn như từng con sóng lớn, cuồn cuộn ập về phía mình.
Năm đó, cũng chính là như thế này.
Mẹ tôi không sinh được con trai, liền bị bà nội tôi, ba tôi, cô tôi chửi rủa thẳng mặt.
Chửi đến mức mặt bà co giật.
Chửi đến mức nước bọt b.ắ.n tung tóe.
Đám đông xung quanh, không một ai đưa tay giúp đỡ.
Thậm chí, có người nhai hạt dưa, thấp giọng mong chờ một trận đánh nhau.
Mẹ tôi bị chửi rủa đến không thể ngẩng đầu lên, bà nhặt lấy bọc quần áo nhỏ trên đất, vừa lau nước mắt, vừa lặng lẽ bước ra khỏi làng.
Đi được nửa đường, bà bị ba tôi gọi lại.
Bà quay đầu, mang theo một tia hy vọng cuối cùng—
Chỉ để nhìn thấy tôi, một đứa bé bốn tuổi, bị ném xuống trước mặt bà.
Một cách vô cùng hờ hững, đầy ghét bỏ, chất chứa sự khinh miệt đến tận cùng.
Giống như một tấm vải bố rách nát, đầy thương tích, không còn chút giá trị lợi dụng nào.
Từ giây phút đó, tuổi thơ của tôi vĩnh viễn biến mất trong cái buổi trưa nóng bức và đau đớn ấy.
Cùng biến mất, còn có cả cuộc đời của mẹ tôi.
Từ ngày đó, mục đích sống của bà, chỉ còn lại một điều: nuôi tôi khôn lớn.
Còn mục đích sống của tôi, chỉ còn lại một điều: Chứng minh rằng tôi không thua kém con trai.
Vậy nên, tôi cố gắng, tôi nỗ lực, tôi chăm chỉ, tôi cần cù.
Tôi thức đêm học bài, lấy kim châm vào đùi để không ngủ gật, tôi không đạt mục tiêu thì không từ bỏ.
Tôi học đại học danh tiếng, tôi tìm được công việc tốt, tôi xây dựng một gia đình có vẻ hạnh phúc, tôi cố gắng sống thật tỏa sáng.
Nhưng hôm nay, sau hơn hai mươi năm, tôi lại một lần nữa biến thành tấm vải bố rách nát ấy.
Chỉ vì tôi không sinh được con trai.
Dù tôi đã dốc toàn lực, dù tôi đã hiến dâng tất cả cho gia đình này, thậm chí có thể nói, chỉ nhờ một tay tôi, cả gia đình mới có thể đứng vững.
Nhưng tôi vẫn trở thành một món đồ bỏ đi.
Lần này, tôi sẽ không nhịn nữa.
Tôi đứng dậy, quét mắt qua đám đông, rồi tìm thấy Lưu Minh Thành—
Anh ta đứng đằng xa, muốn bước vào mà không dám.
Tôi từ từ nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Lưu Minh Thành, giữ chặt mẹ anh đi. Đừng để đến lúc chưa kịp ly hôn, anh đã thành kẻ mất mẹ!"
Nếu đã không thể làm người một cách trọn vẹn, vậy thì, tôi sẽ rút kiếm ra, đ.â.m thủng bầu trời mục nát này!
8
Vừa nhìn thấy tôi, mẹ tôi oà khóc nức nở.
"Quyên à, mẹ đã làm liên lụy đến con rồi!
“Nếu năm đó mẹ sinh được một đứa em trai cho con, thì con đâu đến mức phải chịu ấm ức thế này!"
Mẹ run rẩy, lấy từ túi áo trong ra một quyển sổ tiết kiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Đây là tiền con gửi cho mẹ suốt bao năm qua, mẹ đều dành dụm lại cho con.
“Con cầm lấy, nói với Minh Thành đi, bảo nó đừng ghét bỏ con.
“Mẹ không tiêu bao nhiêu đâu, mẹ không cần đâu."
"Sau này, con đừng chạy về đây nhiều nữa.
“Chăm sóc tốt cho Viên Viên, sống hòa thuận với nhà họ.
“Đợi khi con không còn quá bận rộn nữa, thì bồi bổ sức khỏe, cố gắng sinh cho họ một đứa con trai kháu khỉnh.
“Như thế, chẳng phải ai cũng vui vẻ cả sao?"
Tôi ôm chặt con gái, ngồi phịch xuống ghế, từng giọt nước mắt rơi thẳng xuống mái tóc mềm của con bé.
Viên Viên ngây thơ ngước lên, đưa tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt tôi.
"Mẹ đừng khóc, không sao đâu.
“Bà nội không thích Viên Viên cũng không sao.
“Viên Viên thích mẹ."
Tôi không nhịn được nữa, ôm chặt con, gào khóc thảm thiết.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem!
“Con bé ngoan ngoãn thế này, mẹ nhẫn tâm để nó giống con lúc nhỏ sao?
“Mẹ nhẫn tâm để nó bị người ta bắt nạt, coi thường, giống như con ngày trước sao?
“Nếu thật sự có thêm một đứa em trai, mẹ nghĩ con bé có thể nhận được bao nhiêu tình yêu?"
Mẹ tôi há miệng, nhưng rồi lại không nói nên lời, chỉ lặng thinh.
Tôi tiếp tục khóc, trong lòng tràn ngập nỗi bi thương lạnh lẽo.
Mẹ tôi—người duy nhất trên thế gian này từng yêu thương tôi, bảo vệ tôi—cả đời bà chỉ có một nỗi tiếc nuối.
Bà luôn cảm thấy hối hận vì sức khỏe yếu, không thể sinh thêm một đứa con trai.
Đến cả ba tôi, đến cả bà nội đã ngược đãi bà suốt bao năm, bà cũng không oán trách.
Bà đã đem nỗi đau khổ và giằng xé suốt nửa đời người của mình, đổ hết lỗi cho việc không sinh được con trai.
Còn tôi, không phải là niềm an ủi cho cuộc đời khổ đau của bà.
Mà là sự trừng phạt tàn nhẫn của số phận mà bà phải đối mặt, không thể trốn tránh.
Tôi hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mẹ:
"Mẹ à, lần này, con không thể nghe lời mẹ được."
"Con chỉ sinh một đứa con này, chỉ nuôi dạy thật tốt một đứa con này."
"Bởi vì, con bé chính là đứa con gái mà con đã mong đợi từ rất lâu.
“Là đứa con gái mà con yêu thương nhất trên đời này."
Tôi là đứa con gái không được mong đợi, là nạn nhân của những hủ tục phong kiến.
Tôi đã chiến đấu gần ba mươi năm, chỉ để con gái tôi không còn phải chịu đựng sự phân biệt đối xử vì giới tính.
Để con bé có thể tự tin, kiêu hãnh mà bước đi trên thế gian này,
Mặc chiếc váy lấp lánh mà nó thích,
Có một nội tâm độc lập và phong phú,
Sống một cuộc đời tự do và hạnh phúc.
Tất cả nỗi đau và tổn thương, sẽ kết thúc ở đời con.
Con gái yêu quý của mẹ—Viên Viên—sẽ vô tư lớn lên, vô tư hạnh phúc!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Con bé sẽ được hưởng tất cả những gì mà mẹ đã từng thiếu thốn—
Được tôn trọng, được yêu thương, được mong đợi từ tận đáy lòng!