"Tớ cũng nhớ cậu."
**
Tí tách tí tách...
Bên ngoài trời đang mưa rất to, mây đen giăng đầy bao phủ thành phố và bầu trời không chút ánh nắng.
Phó Lâm Lăng đang thu dọn quần áo trên ban công, sau đó làm bữa sáng thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Một lúc sau, Lâm Nhiễm xuất hiện ở cửa bếp.
"Tiếng mưa đánh thức cậu sao?" Phó Lâm Lăng quay lại hỏi.
"Không phải, tớ đặt báo thức." Lâm Nhiễm ngáp dài đi vào, buồn ngủ nói, "Muốn ăn sáng với cậu."
Phó Lâm Lăng mừng rỡ quay đầu lại: "Cậu muốn ăn gì?"
"Ăn món gì nóng nóng đi, đúng lúc trời đang mưa."
"Mì được không?"
"Được đó."
Phó Lâm Lăng ở trong bếp nấu mì sợi, lúc bưng bát ra thì nhìn thấy Lâm Nhiễm ngồi ở bàn ăn lột bưởi và bỏ hết thịt quả tươi mới vào hộp cơm dùng một lần.
"Sao cậu không ăn mà bỏ vào hộp?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Cho cậu mang lên máy bay ăn á." Lâm Nhiễm nói rồi đột nhiên chạy về phòng lấy vài miếng bịt mắt hơi nước ra, "Ngủ đeo cái này thoải mái lắm, tớ hay dùng cái này á, cậu cất vào túi đi."
"Được. Cậu lại đây ăn mì này."
Bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh, Lâm Nhiễm nhìn trời, lo lắng hỏi: "Cậu mang theo áo khoác chưa? Thành phố cậu đi công tác hình như đang hạ nhiệt đó."
"Tớ có mang theo." Phó Lâm Lăng mỉm cười trả lời, trước kia đi công tác, thu xếp hành lý xong là lên đường, làm gì có ai dặn dò tỉ mỉ như vậy, ngay cả cha mẹ cũng tin tưởng rằng cô sẽ không xảy ra sai sót gì.
"Buổi trưa cậu vẫn nên mang thẻ cơm đến căng tin ăn cơm thì hơn, bữa trưa với bữa tối nhất định phải ăn đúng giờ, sáng thì cậu cũng cố gắng ăn đúng buổi một chút. Buổi tối đừng thức khuya quá, nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho tớ." Phó Lâm Lăng nói.
"Được rồi, tớ muốn xin một chuyện."
"Chuyện gì thế?"
"Tớ muốn mua máy rửa chén, đúng lúc mấy ngày tới cậu không ở nhà nấu cơm, bếp trống có thể lắp đặt máy rửa chén." Lâm Nhiễm nói.
"Được chứ, để tớ mua cho cậu."
"Thôi khỏi, tớ cho vào giỏ hàng lâu rồi, rửa chén vốn là phận sự của tớ mà. Với lại chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi mà, tớ chịu phí sinh hoạt." Lâm Nhiễm nói có sách mách có chứng.
"Vậy được rồi."
Ăn xong, Phó Lâm Lăng đợi đến giây phút cuối cùng mới chịu lên đường, Lâm Nhiễm lái xe đưa cô.
Đến sân bay, hai người tạm biệt nhau, Phó Lâm Lăng xách hành lý, nhìn nàng thêm lần nữa: "Ngày mưa cậu phải lái xe cẩn thận đó."
Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời: "Sao tớ cứ cảm thấy chuyến bay của cậu sẽ bị delay ấy nhỉ?"
"Tớ vẫn chưa nhận được tin tức gì." Phó Lâm Lăng mở điện thoại ra xem, cô ngơ ngác và xấu hổ nhìn nàng: "Hãng hàng không vừa gửi tin nhắn cho tớ mười phút trước, bị delay rồi."
Lâm Nhiễm phì cười: "Vậy sao giờ? Công tác của cậu phải thực hiện trong hôm nay sao?"
"Hôm nay không có chuyện gì quan trọng hết, ngày mai mới chính thức bắt đầu." Phó Lâm Lăng nói.
"Vậy thì tốt rồi."
Lâm Nhiễm ngồi ở đại sảnh cùng cô đợi, nàng ra ngoài không mang theo iPad, ăn không ngồi rồi một lúc, ngủ gật trên vai Phó Lâm Lăng, khi tỉnh dậy liền phát hiện Phó Lâm Lăng đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một phương hướng nào đó.
Nàng nhìn theo tầm mắt của cô và thấy ba bốn cô gái đang đứng cùng nhau trò chuyện, họ đều mặc đồng phục, buôn dưa lê bán dưa chuột với nhau và cười rất tươi.
"Cậu đang nhìn gì vậy?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Họ nhìn trẻ quá nhỉ, tớ hâm mộ." Phó Lâm Lăng nói.
"Cậu đã tới độ tuổi cảm khái thanh xuân rồi à?" Lâm Nhiễm buồn cười hỏi.
Phó Lâm Lăng nhếch môi cười, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào các cô gái đó: "Lúc trước, tớ hâm mộ những khoảnh khắc như vậy lắm."
Lâm Nhiễm ngồi thẳng người dậy, nghi hoặc nhìn cô: "Hâm mộ cái gì?"
"Hâm mộ họ... cười cười nói nói với bạn bè như thế này."
Mỗi giờ giải lao, ở hành lang luôn có một nhóm người tụm năm tụm ba, đặc biệt là Lâm Nhiễm, cô nàng luôn thích nán lại ở hành lang, trò chuyện trên trời dưới đất và chơi game cùng bạn bè.
Mỗi lần sau giờ học, Phó Lâm Lăng đều lặng lẽ mở cửa sổ, thỉnh thoảng khi cô thư giãn khỏi biển đề, cô sẽ lén nhìn họ, muốn biết gần đây họ đang nói về chủ đề gì và có những điều gì mới mà cô chưa biết ...
Lâm Nhiễm đưa tay nắm lấy tay cô, bóp ngón tay cô chơi đùa: "Tớ tưởng cậu không thích làm bạn với người khác, không thích nói chuyện hay để ý tới ai. Lần nào tớ chủ động nói chuyện với cậu cũng không thấy cậu đáp lại gì hết, làm hại tớ không dám đến gần cậu nữa."
Phó Lâm Lăng hơi rung động, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Không phải tớ không muốn đáp lại cậu, mà tại tớ nhát gan thôi. Thú thật thì mỗi lần cậu nói chuyện với tớ, tớ đều rất vui vẻ, vui đến mức không biết làm gì cho phải."
Lâm Nhiễm bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô, khó tin hỏi: "Thật hả?"
Phó Lâm Lăng gật đầu.
"Chao ôi, nếu lúc đó cậu nói với tớ thì tớ đã rủ cậu chơi chung rồi. Nói không chừng chúng ta sẽ trở bạn tốt của nhau ấy, mà biết đâu còn có thể trải nghiệm cảm giác yêu sớm nữa đó." Lâm Nhiễm cười hì hì nói.
Phó Lâm Lăng cũng cười nói: "Chúng mình sẽ không yêu sớm đâu, lúc ấy tớ béo như vậy, còn xấu nữa, cậu sẽ không thích tớ. Cậu thích người đẹp mà, tớ thấy bạn của cậu toàn là mỹ nữ."
"Thế thì chưa chắc, với lại cậu chỉ hơi béo xíu thôi chứ không xấu." Lâm Nhiễm cười run người, nói: "Có yêu sớm hay không thì tớ không biết, nhưng ít nhất chúng ta sẽ là bạn tốt."
"Cậu nói đúng..."
Bây giờ nhìn lại, cô luôn cảm thấy những cảm xúc tự ti, nhạy cảm đó hoàn toàn không cần thiết, nhưng ở tuổi đó, việc châm biếm, giễu cợt là chuyện rất lớn.
Lòng tự trọng đã tan vỡ trước sự chế giễu của người khác, nên chỉ đơn giản là ra vẻ kiêu ngạo dựng lên một rào cản để cô lập tất cả mọi người, nhằm bảo vệ trái tim mỏng manh dễ vỡ của mình.
Lúc này, Lâm Nhiễm nâng mặt cô lên khẽ hôn: "Nhưng tớ chưa bao giờ có ý nghĩ gì khác với bạn tốt của mình, nếu trước kia chúng ta là bạn tốt thì chưa chắc tớ đã thích cậu. Thật ra hiện tại gặp gỡ mới vừa hay đúng lúc, như cậu đã nói vậy đúng người, đúng thời điểm, đúng địa điểm."
Nghe vậy, Phó Lâm Lăng chậm rãi gật đầu, mỉm cười sờ sờ gò nàng: "Cậu nói phải."
Đột nhiên có một tràng cười khúc khích truyền đến.
Hai người nhìn sang, thấy các cô gái kia đang nhìn mình, che miệng cười, thấy bị phát hiện thì vội xoay người đi, cuối cùng lại không nhịn được mà lén lút nhìn các cô, vui cười vỗ cô bạn bên cạnh một cái rồi bỏ chạy.
Hai người cũng nở nụ cười.
"Lúc trước thầy chủ nhiệm yêu đương, các cậu kéo nhau đến hành lang nhìn thầy với bạn gái cũng như thế này." Phó Lâm Lăng nhớ lại.
"Chả thế, hồi đó thích nhất là hóng drama của thầy cô mà, huống chi hai người họ đều là giáo viên. À phải rồi, sau đó bọn họ thế nào?"
"Kết hôn."
"Tốt quá."
"Nhưng ly hôn rồi."
"Hả?!"
"Ngày ngày gặp mặt, ở trường cãi nhau vì công việc, ở nhà cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, ai cũng không muốn cúi đầu chịu thua, nên chia tay." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm thở dài, nghĩ đến câu "Bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn", trong lòng chợt có chút buồn bã: "Kết hôn cũng không phải kết cục của câu chuyện nhỉ, bác sĩ Phó, cậu nói xem chúng ta cũng sẽ chia tay như vậy sao?"
"Sẽ không. Cậu không phải người chấp nhặt, lại còn tốt tính, tớ muốn cãi nhau với cậu cũng khó nữa là. Với lại cậu sẽ chủ động mở lời làm hoà." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm vốn tưởng rằng cô sẽ thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt các loại, nhưng không nghĩ tới cô lại phân tích bài bản như vậy, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười: "Sao toàn là về tớ không vậy, còn cậu thì sao? Chúng ta cãi nhau thì cậu sẽ làm gì?"
"Tớ không muốn cãi nhau với cậu, cả đời này cũng không muốn cãi nhau với cậu. Nếu thật sự cãi nhau, cậu chỉ cần để tớ bình tĩnh lại vài ngày, không phải tớ có ý muốn chiến tranh lạnh với cậu, mà là tớ thích ở một mình mỗi khi tức giận, sau đó tớ sẽ tự nghĩ thông suốt." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm nở nụ cười: "Được, lần này coi như chúng ta tập dượt cãi nhau đi, đến lúc đó giải quyết sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Tớ thì trái ngược với cậu, lúc tức giận tớ hay làm mình làm mẩy lắm, muốn cậu dỗ mới chịu, cậu dỗ tớ vui là được."
"Được." Phó Lâm Lăng nhoẻn miệng cười.
Không biết mưa đã tạnh từ khi nào, Phó Lâm Lăng nhận được tin máy bay sẽ cất cánh trong một giờ nữa. Cô giục Lâm Nhiễm về nhà sớm một chút: "Cậu cầm ô về đi."
"Không cần, cậu mang theo đi, phòng khi đến nơi công tác trời mưa. Tớ đi vài bước là đến rồi, sẽ không bị ướt đâu."
"Lỡ như lát nữa trời lại mưa thì sao?"
"Vậy mưa đi, tắm mưa cũng không chết được." Lâm Nhiễm mỉm cười chạy ra ngoài.
Phó Lâm Lăng ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng, khóe môi nở nụ cười: "Cậu vẫn thích dầm mưa như vậy."
Mùa xuân năm cuối cấp, trời hay mưa.
Phó Lâm Lăng bước ra khỏi tòa nhà dạy học và nhìn thấy Lâm Nhiễm đang đứng dưới mái hiên, dường như không có ô, ngẩn ngơ nhìn màn mưa bên ngoài, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp với hàng mi dài.
Chẳng trách có nhiều cậu trai thích Lâm Nhiễm đến vậy.
Dù là con gái nhưng cô cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiễm, dường như không bao giờ chán nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt của nàng, sao trên đời lại có người xinh đẹp đến thế.
Phó Lâm Lăng chưa từng để ý đến ai đó trong một thời gian dài như vậy.
Cô cầm ô và tập luyện cách bắt chuyện với nàng trong đầu mới tiến lên hai bước.
Ngay lúc cô chuẩn bị đến gần Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm đột nhiên cởi cặp sách ra, giơ cao quá đầu rồi lao vào màn mưa.
Có người nhìn thấy bóng dáng Lâm Nhiễm trong mưa liền gọi: "Lâm Nhiễm, đừng chạy, tớ có dù nè, chúng ta đi chung đi!"
"Không cần đâu, các cậu không hiểu, mưa xuân quý giá lắm!" Lâm Nhiễm mỉm cười chạy mất dạng trong màn mưa.
Ngày hôm sau, giáo viên hỏi Lâm Nhiễm tại sao không nộp bài tập, Lâm Nhiễm nói bài tập bị ướt, dù có muốn cũng không làm bài được, nàng còn lấy bài tập ướt nhem ra cho giáo viên kiểm tra.
Giáo viên không còn cách nào khác đành phải kêu nàng về chỗ ngồi. Nàng vừa quay người lại liền lè lưỡi với mọi người, mọi người hiểu ý cười.
Phó Lâm Lăng cũng cúi đầu mỉm cười.
"Tiểu Phó, em cười gì đấy?" Một đồng nghiệp trên máy bay hỏi.
"Hả?" Phó Lâm Lăng quay lại, cười nói, "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ đến chuyện vui thôi."
"Chuyện gì mà vui thế?"
"Ừm.... Chuyện về bà xã tôi."
Đồng nghiệp nở nụ cười: "Em kết hôn xong trông khác thật đấy."
Phó Lâm Lăng mỉm cười e thẹn.
"Vậy em cứ nghĩ tiếp đi, tôi phải đi ngủ đây." Đồng nghiệp nói.
"Được." Phó Lâm Lăng không còn thừ người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nữa, lấy miếng bịt mắt hơi nước do Lâm Nhiễm chuẩn bị ra và yên bình chìm vào giấc ngủ.
Sau khi hạ cánh, cô liền gọi cho Lâm Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, tớ nhớ cậu."
Lúc đó Lâm Nhiễm đang ăn cơm với Lương Tình Ba, bác sĩ Phó luôn gọi điện mỗi khi có chuyện quan trọng, nên nàng trực tiếp bấm loa ngoài để nghe điện thoại, không ngờ mở đầu câu chuyện lại là lời mật ngọt bộc bạch nỗi niềm trong cô, chấn động đến mức tay nàng run rẩy, còn Lương Tình Ba thì ê răng.
"Tớ cũng nhớ cậu." Lâm Nhiễm hạ giọng cười: "He he..."
Lương Tình Ba nhìn thấy nụ cười tươi rói không thấy Tổ quốc của nàng, liền vứt đũa: "Thôi dẹp đi, tớ ăn hết vô rồi đây này."