Ba Mươi Mới Cưới

Chương 40



"Đừng có nói với tớ là cậu cầu duyên đó nha?"

**

Sau khi lắp xong máy rửa chén, Lâm Nhiễm gọi video cho Phó Lâm Lăng để cho cô xem hiệu quả thực tế, trong bếp cũng có một số thay đổi nhỏ.

Sau khi nghe nàng kể từng chuyện một, Phó Lâm Lăng gật đầu và hỏi nàng đã dùng thử chưa.

"Rồi, bát vừa rửa xong vẫn còn ở bên trong đấy, để tớ mở ra cho cậu xem." Lâm Nhiễm mở máy rửa chén, lấy bát bên trong ra cho cô xem nó sạch sẽ cỡ nào.

"Sao chỉ có mỗi cái bát vậy? Buổi tối cậu ăn cái gì?" Phó Lâm Lăng tò mò hỏi.

"... Mì gói."

Lâm Nhiễm nhìn thấy sắc mặt Phó Lâm Lăng chợt sa sầm, nàng mỉm cười bước ra khỏi bếp: "Mấy nay trưa nào tớ cũng đến căng tin hết, buổi tối còn gọi một bàn đầy đồ ăn nữa cơ. Tại hôm nay muốn thử máy rửa chén, nên tớ mới nấu mì thôi à, bình thường tớ không có ăn đâu nhé."

Phó Lâm Lăng không những im lặng mà còn quay đầu sang hướng khác, để lại cho nàng một sườn mặt lạnh lùng.

Lâm Nhiễm cười nói: "Đừng giận mà, tớ có chuyện quan trọng muốn nói cho cậu nè."

"Có chuyện gì thế?"

"Moah."

Phó Lâm Lăng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào camera: "Cậu vừa nói gì vậy? Tớ không nghe thấy, cậu nói lại lần nữa đi."

Lâm Nhiễm mỉm cười nằm xuống ghế sofa, nhìn thấy cô đang ở khách sạn bèn hỏi: "Mấy ngày nay có mệt không?"

"Không mệt." Phó Lâm Lăng nói.

"Sao cậu không ra ngoài chơi? Ngày mai là cuối tuần, cậu có thể ra ngoài đi dạo ấy, bên đó có mấy điểm tham quan không tệ lắm, cậu cứ coi như đi du lịch thôi."

"Tớ không muốn đi, đông người lắm."

"Đồng nghiệp của cậu đâu? Anh ấy cũng không ra khỏi cửa à?"

"Ngày mai anh ấy mới đi chơi."

"Cậu không đi cùng à?"

"Anh ấy đã hơn 40 tuổi rồi. Ngoài công việc ra thì chúng tớ nói chuyện không hợp nhau lắm, đi chơi chung thì rất xấu hổ." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm trầm ngâm gật đầu, bật ngồi dậy: "Hai ngày cuối tuần cậu không tăng ca đúng không?"

"Ừm phải."

"Vậy tớ qua đó chơi với cậu nhé!"

Phó Lâm Lăng vừa mừng vừa lo nhướng mày: "Cậu nói thật hả?"

"Thật, đúng lúc tớ cũng chưa đến đó bao giờ, đi chơi giải sầu cũng được đó!" Lâm Nhiễm dứt lời liền mở phần mềm đặt vé lên, mấy phút là xong, gửi ảnh chụp màn hình cho cô, "Cậu gửi địa chỉ khách sạn cho tớ đi, tớ qua thẳng bên đó đón cậu luôn."

"Để tớ đón cậu."

Phó Lâm Lăng vui mừng khôn xiết, sau khi cúp điện thoại, cô phấn khích đi vòng quanh phòng vài lần, sau đó xuống lầu chạy bộ rồi mang theo một túi nhu yếu phẩm hàng ngày lên.

"Ủa, Tiểu Phó đi đâu vậy, sao nhìn vui thế?"

Gặp phải đồng nghiệp ở hành lang, Phó Lâm Lăng cười nói: "Ngày mai bà xã tôi sẽ qua đây."

"Mới cưới mà giờ phải xa nhau mấy ngày như này, thảo nào nhìn em vui đến vậy." Đồng nghiệp cười lớn.

Phó Lâm Lăng mỉm cười gật đầu.

Ngày hôm sau, cô đợi ở cổng đón sân bay một lúc thì thấy một nhóm người bước ra, chắc là từ chuyến bay này.

Nhìn chăm chăm vào bên trong một lúc liền chú ý tới bóng dáng của Lâm Nhiễm.

Cùng lúc đó, Lâm Nhiễm cũng nhìn thấy cô, vươn tay ra, chạy chậm ra ngoài, nhào vào lòng cô: "Bác sĩ Phó!"

Phó Lâm Lăng ôm chầm lấy nàng, cúi đầu ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, không khỏi mỉm cười: "Mệt cho cậu rồi."

"Mệt cái gì, tớ ngủ suốt từ lúc lên máy bay tới giờ luôn ấy." Lâm Nhiễm phấn chấn theo cô ra khỏi sân bay, hỏi: "Ta đi đâu đây?"

"Chúng ta về khách sạn cất hành lý trước đã."

"Không cần cất đâu. Đồ đạc của tớ đều để trong cái túi này này, cứ cõng theo là được, khỏi vòng về khách sạn mà đi chơi luôn được không?"

Phó Lâm Lăng nhìn ba lô của nàng, nhấc lên thấy không nặng bèn đồng ý: "Có nơi nào cậu muốn đi không?"

"Có, tối qua tớ đã lên kế hoạch rồi, chúng ta đi chùa bái Phật trước nhé, sau đó đi mấy điểm tham quan gần đó nữa."

"Được."

Ngôi chùa này trở nên rất nổi tiếng trong những năm gần đây, có nhiều thanh niên đến đây để khấn tài xin lộc, bất chấp việc nơi này nổi tiếng là vì cầu duyên rất linh.

Mà hiện tại những người thắp hương đều khấn thầm: "Tín nữ nguyện cả đời không tăng cân, không cầu tình duyên, chỉ cầu vinh hoa phú quý."

Lâm Nhiễm cũng thích đến thăm các ngôi chùa mỗi lần đi du lịch, không chỉ muốn trải nghiệm văn hóa tôn giáo thiêng liêng mà còn cầu nguyện một vài điều... dù gì cũng tới rồi mà.

Nàng cầm nén nhang cầu cho sự nghiệp của mình và sức khỏe của Trương Ngô, nhưng lần này, nàng thầm bổ sung một điều mà trước đây nàng chưa từng cầu nguyện —— nàng hy vọng được ở bên bác sĩ Phó thật lâu thật dài, tốt nhất là vĩnh cửu.

Sau khi thắp hương, nàng bước ra ngoài thì thấy bác sĩ Phó đang đứng dưới gốc cây tránh nắng, chắp tay sau lưng nhìn tấm bảng trên cửa, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh nắng chiếu từ phía sau khiến cả người cô trông rất ấm áp.

"Cậu không vào bái thật ​​à?" Lâm Nhiễm chạy tới trước mặt cô hỏi.

Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Tớ không tin cái này."

"Tớ cũng không tin, chủ yếu là an ủi tâm lý." Lâm Nhiễm cười nói.

Khi hai người bước xuống bậc thang, Phó Lâm Lăng hỏi: "Cậu có ước sức khỏe dồi dào không?"

"Tất nhiên là có rồi!"

"Cậu thà đi một quãng đường thật xa đến đây để cầu nguyện Bồ Tát phù hộ, chứ không chịu thực hiện hành động thiết thực nào để khiến mình khỏe mạnh hơn hả?"

Lâm Nhiễm cười ha ha: "Chuyện nào có thể giao cho Bồ Tát được thì cần gì phải phiền phức chính mình chứ?"

Phó Lâm Lăng mỉm cười đầy bất lực và đi đến nơi nghỉ tạm, ở đó có một cây cổ thụ được treo đầy vải đỏ và thẻ treo.

Này giống như những khu phố ăn vặt ở mỗi thành phố, biết rõ là sẽ bị lừa, nhưng vẫn sẵn sàng tham gia cuộc vui, hễ là nơi nào có để bảng cầu nguyện thì nhất định sẽ treo đầy những điều ước.

Lâm Nhiễm bằng lòng tin rằng một ngày nào đó Bồ Tát sẽ hiển linh, nhưng sẽ không tin những chiêu trò marketing vô căn cứ này, vì người đứng cạnh bảng hiệu đang vui vẻ đếm tiền kia kìa.

Nàng vừa bước tới một bước, chủ quán liền ngẩng đầu lên, đột nhiên hét lên: "Người đẹp, bảo bạn của cô cũng mua một cái đi, linh lắm đó!"

Lâm Nhiễm sửng sốt, nhận ra phương hướng anh ta đang nhìn chính là Phó Lâm Lăng, nàng chỉ vào cô rồi hỏi: "Anh đang nói chuyện với cậu ấy á hả?"

"Đúng vậy." Chủ quầy cười tủm tỉm nói.

"Sao lại là 'cũng'? Cậu ấy vừa mới mua à?" Lâm Nhiễm hỏi lại.

"Đúng vậy, người đẹp này vừa mới mua một cái đấy, ném cũng cao dữ lắm!" Chủ quán chỉ vào điểm cao trên cây.

Lâm Nhiễm chậm rãi nhìn Phó Lâm Lăng: "Không phải cậu nói không tin mấy này à?"

Phó Lâm Lăng ho khan một tiếng, sau một lúc lâu mới nói: "...Tớ cảm thấy thú vị nên mua một cái ấy mà."

"Vậy cậu viết cái gì?" Lâm Nhiễm tò mò hỏi.

Phó Lâm Lăng không chịu nói.

"Cây này là cây nhân duyên, linh lắm, người đẹp cũng mua một cái đi." Chủ quán nhân cơ hội này đẩy mạnh tiêu thụ.

Lâm Nhiễm từ chối khéo, kéo Phó Lâm Lăng xuống núi và gạn hỏi: "Đừng có nói với tớ là cậu cầu duyên đó nha?"

"Không có."

Lâm Nhiễm càng tò mò hơn, nhưng dù hỏi thế nào đi nữa cô cũng không chịu mở miệng nên đành phải bỏ cuộc.

Ăn xong, hai người đi tham quan một số điểm tham quan gần đó, cuối cùng cũng đến cổng một trường đại học, Lâm Nhiễm vui vẻ nói: "Ái chà, không ngờ lại đến đây, suýt chút nữa là tớ đã đăng ký vào trường này rồi. Chúng ta vào trong đi dạo ha?"

"Được."

Trường học rất lớn, nhưng Lâm Nhiễm như không biết mệt, nhìn đâu cũng cảm thấy mới lạ.

"A, bên kia là khoa mỹ thuật!" Lâm Nhiễm chỉ khu dạy học phía trước, sau đó chạy tới phía trước.

Phó Lâm Lăng nhìn bóng lưng nàng, đeo ba lô trên vai, mái tóc gợn lên như sóng biển khi nàng cất bước chạy đi, khi nàng quay đầu lại, ánh mặt trời xóa nhòa dấu vết thời gian trên khuôn mặt, nụ cười ấy vẫn khiến người ta không thể rời mắt.

"Bác sĩ Phó, cậu mệt lắm hả?" Lâm Nhiễm cười hỏi.

Phó Lâm Lăng ngơ ngác nhìn nàng.

—— "Phó Lâm Lăng, cậu mệt lắm hả?" Lâm Nhiễm quay người hỏi cô ở sân thể dục.

Có một khoảng thời gian, cô đột nhiên muốn giảm cân, bất cứ khi nào có thời gian, cô đều chạy bộ trên sân thể dục, nhưng cô không dám chạy vào ban ngày. Thân hình to lớn của cô sẽ thu hút sự chú ý khi chạy, nên cô chỉ có thể đợi đến tiết tự học buổi tối, mỗi lần kéo dài hai mươi phút.

Mấy ngày liền, cô nhìn thấy Lâm Nhiễm cùng nhóm bạn ngồi trên bãi cỏ chơi đùa, tán dóc về Cẩm Thành là một thành phố thế nào.

Mỗi lần chạy một vòng, cô đều có thể nghe được một chút nội dung và từ từ ghép lại được một bản đồ thành phố.

Thành phố đó có một sân bay rất lớn, thuận tiện cho việc bay đến bất cứ đâu. Có rất nhiều món ăn ngon và dù có khẩu vị gì cũng có thể tìm thấy thứ mình thích ở đó. Có rất nhiều trai xinh gái đẹp, ai cũng biết cách ăn diện. Có rất nhiều ngành nghề mà cậu có thể tìm được một công việc tốt và có một tương lai tươi sáng ở thành phố đó.

"Vậy sau này tớ sẽ đi Cẩm Thành làm việc, đến lúc đó sẽ tìm cậu chơi nhá!" Liên Phương hét lên.

"Được thôi, nếu các cậu tới Cẩm Thành thì nhớ nói cho tớ biết nhé, tớ sẽ làm hướng dẫn viên du lịch, đãi các cậu một bữa!" Lâm Nhiễm hào phóng nói.

Tiết học sắp bắt đầu, mọi người lần lượt trở về phòng học. Phó Lâm Lăng đang thở hổn hển cúi đầu đi về phía trước thì một chai nước đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.

"Phó Lâm Lăng, cậu mệt lắm hả?" Lâm Nhiễm đứng ở trước mặt cô hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Phó Lâm Lăng ngẩng đầu lên, nhìn nàng với một khuôn mặt mướt mồ hôi, sau đó ngượng nghịu cúi đầu xuống rồi lắc đầu.

"Vậy thì tốt, chai này tớ mua dư chưa có uống, cho cậu đấy." Lâm Nhiễm dúi chai nước vào tay cô, "Cố lên!"

"Lâm Nhiễm, nhanh lên!" Bạn bè ở phía trước hét lên.

"Tới liền!"

Phó Lâm Lăng ngơ ngác nhìn chai nước trong tay.

"Không đi nổi nữa à?" Lâm Nhiễm lùi lại bên cạnh cô.

"Không phải." Phó Lâm Lăng bỏ nước vào túi, nhìn con đường phía trước nói: "Lâm Nhiễm, tớ vẫn còn chạy được."

"Thật sao? Tớ không tin."

Vừa dứt lời, Phó Lâm Lăng đã chạy đi, Lâm Nhiễm đuổi theo. Khi cả hai đến trước tòa nhà giảng dạy, nàng thở hổn hển đỡ tường và nói: "Chân cậu dài, vậy là không công bằng."

Phó Lâm Lăng chỉ nhìn nàng cười.

Hai người đi lên cầu thang và dạo quanh lớp học.

Phó Lâm Lăng hỏi: "Sao cậu không học đại học ở Cẩm Thành?"

"Mẹ tớ nói tớ có thể học xa một chút, nhân lúc còn trẻ khám phá thế giới bên ngoài cũng tốt. Với lại lúc đó tớ cũng không muốn nhìn thấy ba tớ, nên dứt khoát đến Kiến Thành luôn." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng chậm rãi gật đầu.

"Cậu thì sao? Cậu học trường nào ở Cẩm Thành?"

"Cẩm Đại."

"Hầy, hỏi cũng như không, cậu nhất định sẽ học đại học tốt nhất ở Cẩm Thành." Lâm Nhiễm cong môi cười, lại hỏi, "Cậu thích Cẩm Thành không?"

"Thích."

"Cẩm Thành lớn lắm đúng không?"

"Nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ."

Nó quá lớn làm cô không thể tìm được nàng, nhưng lại đủ nhỏ để cô vẫn gặp được nàng.

Đi bộ cả ngày, về đến khách sạn, Lâm Nhiễm tắm xong liền nằm phịch xuống, nghịch điện thoại một lúc, chợt nhớ ra một điều —— ngày mai là ngày khai trương studio của Lương Tình Ba.

Vì xa nhà nên không thể trực tiếp đến chúc mừng được nên đành phải mời một vài người bạn đến để hâm nóng không khí.

Nàng gọi điện thoại cho Tần San San và Vương Khả đã tới studio, Tần San San đồng ý, nhưng Vương Khả có ca trực, không thể đi được.

Sau đó gọi điện cho Phùng Minh, đối phương cũng từng gặp Tình Tử một lần.

"Phùng Minh, ngày mai studio của Tình Tử sẽ khai trương á, em có thời gian đến đó góp vui không?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Ngày mai sao?"

"Ừm, em có bận không?"

"Không có, chị gửi địa chỉ cho em đi, em sẽ đi."

"Được rồi, cảm ơn em, chừng nào về tôi sẽ mời em một bữa!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, nàng lại bắt đầu nghịch điện thoại.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước. Khách sạn là phòng đơn, cạnh giường là phòng tắm được cửa kính bao quanh.

Nàng nhìn thấy một bóng người mơ hồ bước ra từ phòng tắm, vóc dáng cân đối, đẹp đến mức nàng không có tâm trạng chơi điện thoại nữa và gần như không thể kiềm chế được!

"Bác sĩ Phó." Nàng gõ cửa kính bên cạnh.

Phó Lâm Lăng tắt nước đi để có thể nghe rõ giọng nói của nàng, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy cậu?"

"Hồi chiều cậu viết gì trên thẻ cầu duyên vậy?" Lâm Nhiễm hỏi, nhìn vào thân hình mờ ảo trong kính của cô.

Phó Lâm Lăng không trả lời.

"Nếu cậu không nói, thì tớ sẽ vào trong ngay đấy."

"...?"

Còn có chuyện tốt vậy nữa à?

Phó Lâm Lăng quyết định ngậm chặt miệng.