Ba Mươi Mới Cưới

Chương 41



“Bác sĩ Phó, cậu có sợ không?”

**

Phó Lâm Lăng đợi một lát, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bèn tiếp tục tắm rửa, lúc ra ngoài nhìn thấy Lâm Nhiễm ôm điện thoại ngủ say, có vẻ như hôm nay chạy khắp nơi mệt mỏi rồi.

Một lúc sau, Lâm Nhiễm chợt bừng tỉnh, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng thoáng nhìn thấy Phó Lâm Lăng đang ngồi ở đầu giường đọc sách, mơ hồ nói: "Mấy giờ rồi? Sao cậu chưa ngủ?"

“Chưa đến mười một giờ.”  

“Sớm vậy à.” Lâm Nhiễm ngáp dài lại ngồi dậy, thấy tóc cô còn hơi ướt, hỏi: “Sao cậu không sấy tóc?”

"Tớ sợ đánh thức cậu, hiếm lắm tớ mới thấy cậu ngủ sớm vậy."

Lâm Nhiễm mỉm cười, lấy máy sấy tóc trong phòng tắm ra, cắm vào ổ điện cạnh giường, háo hức nói: “Để tớ sấy cho cậu.”

“Được thôi.”

Gió nóng quấn quanh đầu, mái tóc được Lâm Nhiễm nhẹ nhàng vuốt ve. Phó Lâm Lăng cầm sách trong tay, nhưng tâm trí đã bay đi nơi khác từ đời nào, chỉ tập trung cảm nhận độ ấm trên đầu.

"Xong rồi." Lâm Nhiễm đặt máy sấy xuống, sờ lên mái tóc khô của cô, đột nhiên từ phía sau vươn đầu tới, tựa cằm vào vai cô, thủ thỉ: "Cậu không định nói cho tớ biết cậu viết gì trên thẻ cầu duyên thật à?”

Phó Lâm Lăng nghiêng đầu, nhìn thấy gò má nàng qua khoé mắt, cười nói: “Không phải cầu duyên, mà là giữ duyên. Tớ có tơ duyên rồi, không cần cầu nữa."

Lâm Nhiễm cong môi, hôn lên má cô.

Phó Lâm Lăng đặt sách xuống, xoay người, ấn vào gáy nàng, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, từ từ hôn sâu hơn.

Lần này khoảng cách giữa hai người đã bị phá vỡ, hai người hôn nhau rồi nằm xuống, vuốt ve lưng nhau, khi thì vội vã quấn lấy lưỡi nhau, khi thì chậm rãi liếm môi nhau, hơi thở hòa quyện, như gió xuân phả vào má đào.

Mãi cho đến khi tách ra, Phó Lâm Lăng mới nhận ra tay của đối phương đã chạm vào ngực mình, tai cô chợt đỏ bừng.

Lâm Nhiễm chống cằm, vô cùng thích thú nhìn sự thay đổi trên nét mặt cô, cười tủm tỉm hỏi: “Bác sĩ Phó, cậu có sợ không?”

"Sợ gì cơ?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Cậu nói xem?" Lâm Nhiễm động tay.

Phó Lâm Lăng giơ tay lên dùng cánh tay che mắt đi, nhưng Lâm Nhiễm nhìn thấy khóe miệng nhếch lên rõ mồn một của cô, giọng nói đầy ý cười: "Nhiễm Nhiễm, cậu..."

"Tớ làm sao?"

"Không có gì." Phó Lâm Lăng thả tay xuống, quay đầu nhìn nàng, cười nhẹ nói: "Ngủ đi, chắc hôm nay cậu mệt lắm, ngày mai còn phải ra ngoài chơi nữa, phải nghỉ ngơi cho khoẻ mới được.” 

Lâm Nhiễm liếm môi, thấp giọng hỏi: “Hôm nay cậu vào chùa xuất gia à?”

Phó Lâm Lăng bật cười, một lúc sau mới nói: “Đây là khách sạn.”

"Sao, cậu sợ à?"

"Ừm, tớ sợ."

Lâm Nhiễm bèn ngoan ngoãn dừng lại, dù sao thì nàng cũng đã ám chỉ rất rõ ràng, cho đối phương thời gian chuẩn bị tâm lý cũng được, không gấp không gấp.

Không ngờ Phó Lâm Lăng lại nói: "Tớ sợ nơi này không sạch sẽ, khâu vệ sinh không tốt, khách sạn đặt lúc đi công tác chắc không được tốt đâu."

Lâm Nhiễm: "... Được rồi."

Trưa ngày hôm sau, hai người đi ra ngoài dạo một lúc, đang ăn lẩu, Lâm Nhiễm gọi video cho Lương Tình Ba.

Lương Tình Ba nhìn thấy Phó Lâm Lăng trong màn hình, buồn cười nói: “Hèn gì hôm nay khai trương mà không thấy mặt mũi đâu, té ra là nhớ hơi vợ. Lâm Nhiễm, từ hồi có tình yêu là cậu lạ lắm à nghen."

Lâm Nhiễm bật cười, thấp giọng nói: "Xin lỗi nha, cậu ấy phải đi công tác nửa tháng lận, nên tớ tới chơi hai ngày. Cửa hàng thế nào rồi, mọi việc ổn chứ?"

"Rất ổn, nhờ phúc của cậu mà nhiều người đến lắm." Lương Tình Ba xoay camera, cửa hàng và một số người bạn lọt vào khung hình.

Lâm Nhiễm chào những người bạn mình quen biết trong video và trò chuyện một lúc mới cúp máy.  

Phó Lâm Lăng đặt gia vị trước mặt nàng, Lâm Nhiễm lại nói về cuộc gọi video vừa rồi: “Tần San San cũng đi á, hôm nay cổ ăn diện đẹp lắm.” 

"Xin lỗi, lẽ ra hôm nay cậu phải đến tiệm mừng khai trương." Phó Lâm Lăng tiếc nuối nói.

"Tối tớ đến cũng vậy mà, hôm nay có nhiều người đến ủng hộ lắm, cũng không thiếu tớ. Phải rồi, chiều Phùng Minh cũng tới á." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng gật đầu, chuyển tiền cho Phùng Minh, nhờ cô ấy mang thêm một lẵng hoa.

Ăn cơm xong, Phùng Minh ra khỏi nhà, mang theo hai lẵng hoa đến studio của Lương Tình Ba.

Từ xa cô ấy đã nhìn thấy một đám người đứng bên đường. Cô ấy tò mò bước tới, nhìn thoáng qua đã bị thu hút bởi tranh tường, và có nhiều người đang chụp ảnh dưới bức tường.

Sau khi chiêm ngưỡng bức tranh một lúc, cô ấy mới để ý thấy biển hiệu của cửa hàng là Sunny Tattoo Studio, ngoài cửa có đặt vài lẵng hoa nên chắc hẳn là nơi này.

Cô ấy bước vào cổng, nhìn thấy trong sân nhỏ có hai ba người đang đứng trò chuyện, trong đó có Tần San San.

"Bác sĩ Phùng, sao chị cũng tới đây?!" Tần San San vui vẻ đi tới, trên mặt tươi cười nói: "Đến đúng lúc lắm, cuối cùng cũng có người em quen."

"Lâm Nhiễm kêu em tới à?" Phùng Minh hỏi. 

"Đúng vậy, tiếc là Vương Khả phải đi làm, ở đây ngoài bà chủ ra thì em không quen ai hết." Tần San San dẫn cô ấy đi tìm Lương Tình Ba, "Chắc chị cũng biết bà chủ mà ha?"

“Có gặp một lần.”

Bước vào đại sảnh, có khoảng mười mấy người đang ngồi vây quanh ghế sô pha, ai nấy cũng có hình xăm, có người đang phà khói, có người đang chơi điện thoại, trò chuyện vui vẻ.

Lương Tình Ba từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cô ấy đi tới, có chút kinh ngạc, cầm lấy lẵng hoa từ tay cô ấy: "Mừng em ghé thăm, bác sĩ Phùng muốn xăm ở đâu?"

Phùng Minh lúng túng lùi lại: “Tôi tới đây để chúc mừng khai trương, không xăm mình.” 

"Vậy sao được, khách nào đến trong hôm nay tôi cũng xăm cho một hình miễn phí hết, không tin thì em hỏi mọi người đi." Lương Tình Ba nhìn nhóm người trên ghế sofa.

"Đúng vậy, cảm ơn bà chủ Lương rất nhiều!" Mọi người ở bên kia cũng hùa theo.

“Quyết định được xăm ở đâu chưa?” Lương Tình Ba hỏi.

“... Được rồi.”

“Ở đâu?”

“Ở đây đi.” Phùng Minh dùng ngón trỏ chọc chọc nửa cánh tay của Lương Tình Ba.

Lương Tình Ba hơi sửng sốt. 

Tần San San ở một bên cười nói: "Bác sĩ Phùng thông minh lắm, chị không lừa được chị ấy đâu." 

Lương Tình Ba cũng cười: "Thất sách thất sách, em vào trong thăm quan chưa?"

"Chưa."

"Đi, dẫn em đi xem nhé?" 

"Được." 

Studio được chiếu sáng rực rỡ và trang trí rất sang trọng, nếu không có những hình xăm treo trên tường thì khó có thể đoán được đây là nơi xăm mình, nhưng có lẽ trong tiềm thức họ cứ đinh ninh rằng tiệm xăm vẫn còn cái kiểu như những cửa tiệm tối tăm bên đường phố giống trước kia.

Tổng cộng có ba phòng làm việc, tất cả đều có máy móc và một chiếc giường, hai trong số đó hiện đang làm việc. Phùng Minh không hiểu những chuyện này, xấu hổ nhìn quanh, chỉ liếc nhìn cửa rồi tùy ý hỏi: “Có bao nhiêu thợ xăm?”

“Thêm tôi nữa, là ba người.” Lương Tình Ba nói.

“Những người ở bên ngoài là?”

“Mấy người bạn với khách hàng cũ của tôi.”

Thăm quan xong, Phùng Minh trở lại đại sảnh, cùng Tần San San ngồi ở một bên khác, quan sát khung cảnh đại sảnh.

"Con đường này rất thích hợp mua sắm, nếu ngồi đây thấy chán thì có thể đi dạo, hoặc có việc gì thì có thể về trước." Lương Tình Ba biết bọn họ không quen với một nơi thế này, đặc biệt là khi khách ở bên kia làm họ có vẻ hơi mất tự nhiên.

"Em thật sự phải trở về, trong nhà còn có việc." Tần San San đã tới đây từ sáng, ở đây đã đủ lâu.

Phùng Minh vừa mới đến, cảm thấy bây giờ rời đi có chút bất lịch sự, nên quyết định ra ngoài đi dạo. Tình cờ có một quán cà phê nằm chéo đối diện, cô ấy gọi một cốc Americano và lấy tài liệu trong túi ra đọc.

Khi Lương Tình Ba đi ra đi vào, luôn có thể nhìn thấy cô ấy ngồi bên cửa sổ, không khỏi lén lút chụp ảnh gửi cho Lâm Nhiễm: 【 Con ngoan trò giỏi ai cũng vậy hả? 】 

Lâm Nhiễm cũng gửi cho cô ấy vài bức ảnh Phó Lâm Lăng đọc sách ở nhà, ở sân bay và trong khách sạn.

Ran.:【 Chính nó! 】

Tình Tử:【 Chịu thật. 】 

Chạng vạng, mặt trời không còn gay gắt nữa, dần mất đi độ chói chang, rơi xuống phía cành cây.

Phùng Minh cầm cốc lên, phát hiện cà phê bên trong đã uống hết, cô ấy đặt cốc xuống, nhìn về phía xa, người qua kẻ lại trên đường ngày càng nhiều, người ở dưới tường cũng vậy.

Cô ấy nhìn một lúc và nhận thấy một con mèo đang nằm trên bức tường của khoảng sân nhỏ bên cạnh. Nó gầy trơ xương, có đôi chỗ trụi lông và đang kêu meo meo rất đáng thương.

Lúc này, một cái đầu từ trên tường nhô ra, Lương Tình Ba đang cầm một cái bát trong tay, chắc là chứa nước, mèo con không ngừng thè lưỡi liếm nước.

Sau đó Lương Tình Ba bế con mèo lên, quay đầu nói vài lời với ai đó rồi đi ra ngoài.

Trời đã tối hẳn, Lương Tình Ba quay lại, chuẩn bị đưa bạn bè đi ăn tối. Trước hết cô ấy đến quán cà phê mời Phùng Minh, nhưng Phùng Minh từ chối: “Chị đi đi, tôi phải về nhà.”

“Không đi thật à?” 

"Không đi, tôi cũng có quen những người đó đâu, đi chung thì cũng chỉ xấu hổ." 

"Được rồi, hôm khác tôi lại mời em đi, để em không phải xấu hổ."

“Mèo đâu?”

“Đang ở bệnh viện thú cưng.”

Phùng Minh gật đầu, thu dọn đồ đạc đi về nhà. Ngày hôm sau tan làm về nhà, cô ấy đi đến cửa bệnh viện, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe, nghi hoặc quay lại xem thì thấy Lương Tình Ba đang thò nửa đầu ra vẫy tay với cô ấy.

Cô ấy bất ngờ bước tới: “Sao chị lại ở đây?”

"Thì mời em đi ăn đó, lần này không có người khác, đi thôi."

Phùng Minh lên xe, nghĩ đến bữa tối nay sẽ không có người bạn xăm trổ nào khác, chỉ có hai người bọn họ.

… Thế thì còn xấu hổ hơn nữa đấy?!

*

Lâm Nhiễm trở về Cẩm Thành đã hơn 9 giờ, hôm nay Phó Lâm Lăng phải đi làm, nàng ngủ ở khách sạn đến trưa, trì hoãn một lúc mới lên máy bay.

Sân bay gần nhà chú Lưu hơn nên nàng đến đó ăn ké bữa cơm luôn.

Trương Ngô vui mừng khi biết rằng nàng đã đến gặp Phó Lâm Lăng vào hai ngày trước và hỏi nàng mọi chuyện thế nào. 

"Còn mẹ? Mẹ với chú Lưu sao rồi? Có thể cho con thêm đứa em trai hay em gái gì không?" Lâm Nhiễm hỏi lại.

“Qua kia chơi, đừng có chọc mẹ, mẹ mày đã năm mươi mấy rồi còn sinh con cái khỉ gì được nữa." Trương Ngô cười nói.

Lâm Nhiễm nhân cơ hội đổi chủ đề: “Mẹ, con muốn bàn với mẹ chuyện này này. Mấy ngày lễ Quốc khánh á, bác sĩ Phó phải về quê thăm ba mẹ, nên là con sẽ không qua chơi với mẹ được."

"Con qua đó cũng là chuyện thường tình, lúc kết hôn chúng ta cũng chưa có chính thức đến thăm nhà con bé mà, hay là mẹ đi chung với con được không, sẵn đến gặp bà sui rồi qua thăm dượng cả của con luôn."

"Được đó, để con hỏi xem có tiện không."

Nàng gọi điện cho Từ Yến Yến và nói rằng Quốc khánh này nàng sẽ về quê với bác sĩ Phó thăm bọn họ, điều này khiến Từ Yến Yến vui mừng khôn xiết.

Nàng chưa kịp hỏi về Trương Ngô thì Từ Yến Yến đã nhiệt tình mời mọc: “Để vợ chồng em Trương Ngô đến chung luôn đi, chúng ta cùng nhau xôm tụ.”

Hai ngày sau, Liên Phương gọi điện rủ nàng qua nhà ăn cua.

Trong lúc lột cua, nàng nói muốn về Ngô Thành, Liên Phương bèn nói: “Bọn tớ cũng về nè, đi chung không?”

"Hai người các cậu đi bằng gì?"

"Lái xe, có con nhỏ theo rắc rối thật sự."

"Lái xe xa quá, bọn tớ mua vé máy bay hết rồi, về Ngô Thành gặp mặt ha."

"Được thôi, có thời gian thì đến nhà tớ chơi, mẹ tớ vẫn còn nhớ cậu đấy." Liên Phương nói xong đột nhiên cau mày, che má lại, không ngừng xoa xoa chỗ đó.

Lâm Nhiễm vừa thấy là biết động tĩnh đó là gì: “Đau răng?”

"Ừm, dạo này tớ hay đau răng lắm, nhưng cũng còn chịu được, mỗi lần tớ quyết định đi bệnh viện là không đau nữa." Liên Phương nói.

"Có thời gian thì đi khám đi, đau răng phải đi khám liền, càng để lâu càng nặng đó, cậu quên hồi trước tớ cũng vậy rồi hả?" Lâm Nhiễm nói.

Liên Phương cười nói: “Nhớ sao không, năm cuối cấp không dễ xin nghỉ, mà cậu còn ngại nhờ dì cả đưa đi bệnh viện nữa, lần nào cũng cắn răng chịu đựng, đau quằn đau quại trên ghế." 

Lâm Nhiễm buồn cười: “Lúc đầu tớ định đợi tốt nghiệp rồi mới đi bệnh viện, nhưng mà trong buổi sinh hoạt thầy phê bình kỷ luật lớp mình, nguyên lớp im ru bà rù chỉ có mình tớ ngồi xuýt xoa mãi, bận sau thầy hay tin mới cho tớ nghỉ đi bệnh viện đó.”

Liên Phương cười ha ha: “Kết quả là đi bệnh viện xong về khóc lóc nói bệnh viện đáng sợ quá chừng, bác sĩ cũng dữ nữa, mỗi lần nghĩ đến đó là tớ thấy mắc cười rồi.”

"Lần đầu tiên đi khám răng vốn là rất đáng sợ mà. Nếu có vấn đề gì thì cậu đi khám sớm một chút, càng về sau sẽ càng đáng sợ đó." Lâm Nhiễm nói.

"Được rồi được rồi, lát nữa tớ sẽ đăng ký, cậu thấy tớ đăng ký khám chỗ Phó Lâm Lăng được không?"

"Chắc được đấy, nhưng cậu ấy hơi khó đặt lịch, tám giờ tối sẽ có số, ngày mai cậu đặt báo thức rồi đăng ký đi."

"Được."

Trên đường về, Lâm Nhiễm đi ngang qua một phòng khám nha khoa, nghĩ rằng cũng nên đi cạo vôi răng nên dừng xe vào đăng ký.

Ngày Phó Lâm Lăng đi công tác về, nàng lái xe đến đón cô, vừa gặp mặt liền trò chuyện về những điều thú vị trong tuần này, bàn bạc xem nên mang gì về cho ngày Quốc khánh và nên làm những gì.

Về đến nhà, Phó Lâm Lăng thu dọn hành lý, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy trên bàn cà phê một tấm danh thiếp, cô cầm lên thì thấy là một phòng khám nha khoa tư nhân.

Lâm Nhiễm thấy thế bèn nói: "Dạo này Liên Phương bị đau răng, có đặt lịch khám bên cậu á."

"Còn cái này thì sao?"

"Hai ngày trước tớ đi cạo vôi răng, nhân viên đưa cho tớ nên tớ tiện tay mang về ấy mà."

"... Ừm." Phó Lâm Lăng đặt lại chỗ cũ.

Lâm Nhiễm bận rộn một lúc, thấy cô cũng không mấy hứng thú, giống như cây nấm mọc trên ghế sô pha, ngồi đó bất động, giương mắt nhìn tấm danh thiếp.

"Cậu sao vậy?" Lâm Nhiễm ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi.

“Sao cậu không cho tớ xem răng của cậu vậy?” Phó Lâm Lăng ngập ngừng hỏi.

Lâm Nhiễm gãi đầu, muộn màng nhận ra cô tựa hồ rất quan tâm đến răng mình, nghĩ cũng phải, cô là nha sĩ, nhưng mình lại đi ra ngoài khám răng, chẳng trách cô sẽ tức giận.

"Tớ..."

Nàng còn chưa nói hết câu thì Phó Lâm Lăng đã choàng đứng dậy, đi vào thư phòng, lấy ra một xấp giấy chứng nhận đặt trước mặt nàng: “Đây là giải thưởng tớ đã đạt được từ hồi học đại học đến giờ, còn có một vài lần nhận cờ thi đua đang được treo tại bệnh viện, cộng thêm các bài luận học thuật tớ từng đăng tải, những thứ này... có thể khiến cậu tin tưởng tớ không? Nhiễm Nhiễm, tớ có thể làm nha sĩ của cậu không?"