Ba Mươi Mới Cưới

Chương 49



"Tớ sẽ hết lòng yêu cậu."

**

Phó Lâm Lăng vừa tan sở là nhận được điện thoại của Lâm Nhiễm, cô tìm thấy nàng ở bãi đậu xe, mở cửa ngồi vào xe: "Sao hôm nay cậu lại tới đây? Tối nay cậu muốn ăn gì?"

"Hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi xem phim đi, được không?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Được."

Phim ngày Quốc Khánh còn chưa ra mắt nên sau bữa tối, hai người tìm một bộ phim có tiếng để xem.

Nửa giờ sau, Lâm Nhiễm cảm thấy hơi lạnh, điều hòa quá lạnh, mà nàng lại mặc váy ngắn nên không ngừng xoa xoa chân.

Phó Lâm Lăng phát hiện động tác của nàng, đưa tay kéo nàng vào lòng, xoa xoa cánh tay nàng, nhỏ giọng hỏi: "Cậu lạnh lắm hả?"

"Ấm hơn nhiều rồi." Lâm Nhiễm nép vào lòng cô, say mê hơi ấm của cô, sau đó nhấc tay vịn ở giữa lên, nghiêng người sát vào người cô, lúc này mới cảm thấy ấm áp.

"Nếu lạnh quá thì chúng ta về trước đi, hôm khác lại xem nhé?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Dù gì cũng xem lâu vậy rồi, thôi thì xem hết đi, tớ muốn xem phim với cậu." Lâm Nhiễm nói.

"Được." Phó Lâm Lăng ôm nàng chặt hơn.

Người bên cạnh nhìn các cô, Lâm Nhiễm lập tức nhỏ giọng giải thích: "Chúng tôi là vợ vợ hợp pháp."

Người nọ gật đầu và lịch sự quay mặt đi.

Lúc sau Lâm Nhiễm không còn hứng thú với bộ phim nữa, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về Phó Lâm Lăng. Bình thường tay cô lạnh ngắt à, nhưng giờ đây lại ấm áp lạ thường, cả tay và cơ thể đều nóng bừng.

Lâm Nhiễm xoa nắn tay cô một hồi, sau đó lén lút với tay vào áo cô, bóp bụng cô, thấy cô nín thở, nàng không khỏi bật cười, thì thầm vào tai cô: "Sao thế, sợ bụng mỡ à?"

"Ừm."

"Bụng cậu có mỡ đâu mà sợ, cậu thả lỏng xem nào."

Phó Lâm Lăng thả lỏng lại, Lâm Nhiễm cố ý nhéo một chút bụng cô, cảm giác lạ tay, thế là yêu thích không buông.

Trong phim xuất hiện cảnh đường hầm, màn hình tối sầm lại, cả rạp tối đen như mực, tay Lâm Nhiễm đột nhiên thò lên bóp một cái.

Thân thể Phó Lâm Lăng hơi cứng đờ, đè tay nàng trong bóng tối, bỗng cúi xuống hôn nàng, lúc này mới chịu buông tay ra.

Khi màn hình sáng lên, hai người lập tức tách ra, ai cũng mỉm cười, Lâm Nhiễm lại ôm cô để sưởi ấm, cuối cùng cũng đợi đến khi bộ phim kết thúc.

"Thế nào? Phim hay không?"

"Hay."

Lâm Nhiễm cóc tin, nửa đoạn sau hai người làm gì để ý đến bộ phim, thế là nàng quyết định kiểm tra Phó Lâm Lăng, hỏi cô tình tiết cụ thể.

Ai mà ngờ Phó Lâm Lăng lại trả lời đúng hết, thậm chí còn nhắc đến một số plot rất chi tiết. Lâm Nhiễm rất kinh ngạc: "Sự chú ý của cậu đổ dồn vào bộ phim hết à?"

"Đương nhiên không phải. Chẳng phải thấy plot rồi thì sẽ đoán được cốt truyện phát triển thế nào sao?" Phó Lâm Lăng nói như một lẽ đương nhiên.

"Thôi được rồi." Đây chính là sự khác biệt giữa học sinh giỏi và học sinh dở, khi nàng đắm chìm trong niềm vui giở mấy trò nhỏ thì người ta đã đoán được hết cốt truyện luôn rồi!

Ngày hôm sau sau khi tan làm, Phó Lâm Lăng lại nhận được cuộc gọi từ Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm dẫn cô đến khu trò chơi điện tử.

Vừa bước vào cửa, màng nhĩ đã bị tác động mạnh bởi tiếng ồn bên trong, phải mất vài phút mới thích nghi được với môi trường ồn ào này.

Lâm Nhiễm đổi một rổ tiền xu rồi hỏi cô muốn chơi gì.

"Hôm nay là lần đầu tiên tớ đến đây, cậu có gợi ý nào cho tớ không?" Phó Lâm Lăng cao giọng hỏi nàng.

"Vậy thì chơi hết đi rồi cậu sẽ biết cậu thích chơi trò gì thôi." Lâm Nhiễm lớn tiếng nói rồi kéo cô bắt đầu chơi từ máy chơi game đầu tiên.

Có một loạt các máy chơi game mô phỏng đua xe, bao gồm đua xe leo núi và xe máy. Lần đầu tiên chơi nên Phó Lâm Lăng chưa quen tay lắm, nhưng lần thứ hai cô đã tìm ra quy tắc của trò chơi và trải nghiệm cảm giác hồi hộp của nó.

Cuối cùng, hai người lên xe máy, Lâm Nhiễm nói: "Tụi mình đua một vòng đi, người thua phải đồng ý một nguyện vọng của đối phương, được không?"

"Được."

Dù sao Lâm Nhiễm cũng là lão luyện trong khu trò chơi, hồi còn đi học, nàng hay đến đây chơi với bạn bè, cho dù Phó Lâm Lăng luyện trăm lần cũng chưa chắc có thể thắng được nàng.

Cho nên, Phó Lâm Lăng vẫn duy trì tâm lý ổn định, mang theo tâm lý chắc chắn sẽ thua, vững vàng khống chế tay lái.

Lâm Nhiễm liếc mắt sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vẻ mặt tập trung của cô rồi mỉm cười.

"A, tớ thua rồi!" Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng nhìn chằm chằm vào tin chiến thắng trên màn hình, vẫn còn hơi ngơ ngác: "Tớ thắng thật hả?"

"Đúng vậy, hệ thống phán mà sao sai được?" Lâm Nhiễm phiêu dật xuống motor, một tay đặt lên tay lái xe cô, nghiêng đầu hỏi: "Đã cược thì phải bằng lòng chịu thua, tớ có thể thực hiện một nguyện vọng của cậu."

"Thật không?"

"Thật, nguyện vọng gì cũng được, cậu nói đi." Lâm Nhiễm hào phóng nói.

"Được —— tớ hy vọng cậu có thể chơi với tớ thêm một ván nữa." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm: "... Có vậy thôi á hả?"

"Ừm, tớ không tin tớ thắng cậu, nên là... chúng ta chơi lại lần nữa nhé, để tớ xem trình độ của tớ ra sao?"

"... Được thôi, tớ thỏa mãn cậu." Lâm Nhiễm lại cùng cô tranh tài, Phó Lâm Lăng lại thắng.

"Không đúng, có gì mờ ám trong này rồi." Phó Lâm Lăng trăm cay nghìn đắng nói, "Có người cố ý quăng game."

Lâm Nhiễm: "..."

Phó Lâm Lăng quay đầu nhìn nàng, chợt nở nụ cười: "Là sợ tớ thua sẽ buồn, hay là cố ý muốn thực hiện nguyện vọng của tớ?"

Lâm Nhiễm chọc má cô: "Vậy cậu còn có nguyện vọng nào khác không?"

"Tạm thời không có. Cuộc sống hiện tại của tớ đang rất tốt, tạm thời không nghĩ ra được nguyện vọng nào khác." Phó Lâm Lăng nói.

"Vậy cho cậu thiếu đó, khi nào nghĩ ra thì nói cho tớ biết."

"Được."

Ngày hôm sau, Phó Lâm Lăng lại nhận được điện thoại của Lâm Nhiễm khi chuẩn bị tan làm, nhưng đã bị trì hoãn một lúc vì bị đồng nghiệp đột ngột kéo lại thảo luận về một ca bệnh, khi cô ra khỏi cổng bệnh viện, bên ngoài trời đã tối rồi.

Cô mở cửa xe, trong xe phát ra tiếng nhạc rock, Lâm Nhiễm đang mở concert solo bên trong, vì sự xuất hiện đột ngột của cô mà giọng hát nàng lệch tone, xảy ra cảnh tai nạn xe cộ.

"Chuyện hôm nay không được tiết lộ cho người khác biết, nếu không..." Lâm Nhiễm làm động tác cắt cổ uy hiếp cô.

"Cậu nói chuyện gì cơ?" Phó Lâm Lăng hỏi.

Lâm Nhiễm nhếch môi: "Cậu biết điều đấy, để thưởng cho cậu, tớ quyết định dẫn cậu đi chơi Escape Room!"

Phó Lâm Lăng: ? Cái này mà gọi là phần thưởng của cậu đó hả.

Phó Lâm Lăng là người theo chủ nghĩa vô thần, tất nhiên không sợ những thứ huyền bí này, ít nhất là trong lòng cô nghĩ vậy.

"Ahhhhhh! Đó là cái gì vậy!" Phó Lâm Lăng vừa bước vào mật thất liền thét chói tai.

"NPC." Lâm Nhiễm nắm lấy tay cô nói.

"Bảo họ đi ra đi!!!"

Lâm Nhiễm không nhịn được cười: "Bọn họ sẽ không đi, trừ khi chúng ta giải đố tìm được lối thoát."

"Giải đố gì?" Đôi tay Phó Lâm Lăng ôm chặt nàng, nơm nớp lo sợ hỏi.

Lâm Nhiễm đi tới tìm câu đố rồi hỏi: "Cậu biết giải bài này không? Hình như là số học."

Sau khi Phó Lâm Lăng đọc xong đề, cô cầm bút lên tính toán, đang định viết đáp án thì đột nhiên một NPC toàn thân đầy máu xuất hiện trước mặt hù các cô.

Lần này Phó Lâm Lăng không có sợ, ngược lại còn nhìn chằm chằm vào NPC hồi lâu rồi hỏi: "Mấy người biết đáp án câu này không?"

NPC ngoác mồm nhe nanh múa vuốt với cô.

"Sao mà biết được, cũng chả đáng sợ là bao." Phó Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy những NPC này không hề đáng sợ chút nào, thậm chí còn không đáng sợ bằng thầy cô của họ.

Lâm Nhiễm không khỏi phì cười, vốn tưởng rằng có thể thể hiện sự can đảm cùng cảm giác an toàn của mình, nhưng rồi Phó Lâm Lăng lấy lại được tự tin thông qua các câu đố, hoàn toàn không biết sợ là gì, vừa giải đố, vừa càu nhàu: "Mấy câu này cũng dễ quá rồi đó, phải mà cài cắm vài bài toán khó thì người chơi thoát không được là cái chắc."

Lâm Nhiễm dở khóc dở cười: "Người chơi muốn trải nghiệm giải mã chạy thoát, chứ không phải muốn bị giam cầm thật."

Dù sao thì Phó Lâm Lăng đã có một trải nghiệm tốt khi lần đầu tiên chơi Escape Room, tâm trạng của lên xuống phập phồng, nhưng quan trọng hơn là, cả quá trình hai người xà nẹo xà nẹo với nhau, khiến cô vừa kích thích vừa rung động.

Sau khi về nhà nằm trên giường, hai người vẫn còn nhớ lại chuyến đi vừa rồi và các chi tiết. Phó Lâm Lăng vẻ mặt chưa đã ghiền nói: "Cuối tuần bọn mình đi chơi nữa nha."

"Được, sau đó đi xem phim ha."

"Được."

Một lúc sau, Lâm Nhiễm háo hức nhìn cô: "Thế nào, tối nay chơi có mệt không?"

Phó Lâm Lăng cười khẽ, đưa tay ra: "Còn cậu? Có mệt không?"

"Không mệt xíu nào, tớ còn có thể chơi thêm vài tiếng nữa đó." Lâm Nhiễm nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý.

Ánh sáng trong phòng hơi chói mắt, Phó Lâm Lăng đổi sang đèn bàn, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa trên người các cô, hai người hưởng thụ khoái cảm kép từ thể xác lẫn tâm hồn, hoàn toàn quên mất thời gian.

Sau một đợt say tình, Lâm Nhiễm nằm ngửa ra thở dốc, mặt vẫn còn đỏ bừng.

Phó Lâm Lăng nghịch tóc nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay là cậu đền bù cho tớ sao?"

Lâm Nhiễm chớp mắt, quay người nhìn cô, nói: "Trước khi kết hôn chúng ta chưa từng có một cuộc hẹn hò tử tế nào, sau khi kết hôn, nhiều nhất chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm, dẫu sao thì tớ cũng phải dẫn cậu đi hẹn hò mà đúng không."   

"Nhưng cậu đã nghỉ làm mấy ngày vì chuyện này rồi mà còn phí sức làm tớ vui nữa."

"Cậu đã thích tớ nhiều năm như vậy, tớ chỉ mới lãng phí mấy ngày thời gian cho cậu thôi, có là gì."

Phó Lâm Lăng áp lòng bàn tay lên má nàng, nhìn chăm chú vào nàng: "Trước đây tớ chưa từng nhắc đến chuyện này là vì không muốn tạo gánh nặng tâm lý cho cậu. Đó là cảm xúc cá nhân của tớ, cậu không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cho quá khứ của tớ hết. Tớ mong cậu thích tớ của bây giờ hơn, chứ không phải cảm động hay cảm thấy có lỗi với tớ vì đã yêu thầm cậu trong quá khứ."

Lâm Nhiễm chui vào lòng cô, dùng tay chân ôm chặt lấy cô: "Tất nhiên là tớ thích cậu của bây giờ rồi, không phải chỉ là cảm động với có lỗi đâu, tớ chỉ muốn tốt với cậu hơn, cùng nhau trải nghiệm tất cả những việc trước đây cậu chưa từng làm."

Phó Lâm Lăng vỗ về lưng nàng: "Chúng mình còn nhiều thời gian lắm, quãng đời còn lại là của chúng mình, có thể từ từ trải nghiệm mà, nếu không thì không đủ phim cho chúng mình xem đâu."

Lâm Nhiễm cười nói: "Nếu không đi mỗi ngày thì một tuần hẹn hò một lần, được không?"

"Được, nghe cậu."

Hai người hôn nhau thêm một lúc nữa, Lâm Nhiễm từ từ đẩy cô ra: "Tự nhiên tớ nhớ ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Lúc trước cậu từng nói cậu muốn trở thành nha sĩ là vì có người nói với cậu rằng nha sĩ có thể cứu mạng người, nếu người đó có thể gặp được một nha sĩ giỏi thì sẽ không sợ đau răng nữa, người đó là... ai?"

Lâm Nhiễm không kìm được niềm vui trong lòng, thận trọng hỏi: "Là tớ sao?"

Phó Lâm Lăng nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, nhéo môi nàng: "Thực sự là nên tìm kim chỉ khâu cái miệng của cậu lại, lời cậu nói như bát nước đổ đi vậy đó, không hốt lại được miếng nào."

Mặc dù lời Lâm Nhiễm nói lúc ấy là đang than thở với Liên Phương, chỉ tình cờ bị cô nghe được mà thôi.

"Ưmmm *¥@#@%!......"

Phó Lâm Lăng buông tay ra, sau đó nghe thấy nàng nói: "Tớ xin lỗi tớ sai rồi, sau này tớ sẽ nhớ kỹ những lời tớ nói rồi mới nói!"

Lâm Nhiễm chậm rãi mỉm cười, nâng mặt cô lên và hôn cô thêm lần nữa.

"Tớ sẽ hết lòng yêu cậu, Phó Lâm Lăng, lần này tớ nói được làm được."