Ba Mươi Mới Cưới

Chương 50



"Cô vợ họ Phó gì đó của cậu, đừng nói với tôi cũng là cậu ấy luôn nha?!"

**

Sáng thức giấc, thời tiết bỗng trở lạnh.

Trong lúc ăn sáng, Lâm Nhiễm mặc thêm áo khoác.

Phó Lâm Lăng nhìn đôi chân trần trụi của nàng rồi hỏi: "Cậu không mặc quần thêm sao?"

Lâm Nhiễm lười mặc thêm quần, cảm thấy quá phiền phức: "Mặc áo khoác rồi nên cũng không lạnh lắm, chừng nào lạnh quá thì mặc thêm."

Trước khi đi việc, Phó Lâm Lăng về phòng lấy ra một chiếc quần jean: "Cậu mặc vào đi, nhiệt độ thay đổi nhanh lắm."

Lâm Nhiễm chưa kịp nói gì thì cô đã kéo cạp quần ra và đưa đến trước mặt nàng. Sau khi xỏ chân vào, nàng đứng dậy kéo quần lên, thân trên vẫn mặc đồ ngủ, nàng không nhịn được cười nói: "Nhìn không phong cách gì hết."

"Ở nhà mình còn đòi phong cách làm gì. Tớ đi làm đây."

"Bái bai." Lâm Nhiễm ngẩng đầu hôn lên má cô, sau đó đưa cô ra cửa rồi quay người vào phòng làm việc.

Gần đây nàng đang điều chỉnh thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình, cũng có chút thành công, buổi sáng có thể ép mình dậy sớm và ăn sáng cùng Phó Lâm Lăng. Buổi sáng và buổi chiều là giờ làm việc của nàng, nhưng buổi tối ngủ sớm có hơi khó, đôi khi không ngủ được thì lén chơi điện thoại một lúc.

Nhìn chung, thói quen hàng ngày của nàng đã trở lại bình thường.

Người vui mừng nhất không thể nghi ngờ là Trương Ngô, bà đã ngứa mắt với chế độ làm việc và nghỉ ngơi của nàng từ lâu rồi, nhưng giờ thì cũng chậm rãi trở về bình thường.

Sau khi hoàn thành công việc vào buổi sáng, nàng đến đón Trương Ngô đi bệnh viện để tái khám.

Trong lúc chờ đợi bên ngoài, một người phụ nữ đi ngang qua, đi được vài bước thì quay lại nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình nên quay lại nhìn, thấy người kia trông quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Người phụ nữ từ từ de lại trước mặt nàng và hỏi: "Cậu là Lâm Nhiễm phải không?"

"Phải." Lâm Nhiễm nhìn cô ấy, vẫn không nhớ là ai.

"Cậu còn nhớ tôi không?" Người phụ nữ mừng rỡ hỏi.

"Ờm... Có chút ấn tượng, nhưng không nhớ tên." Lâm Nhiễm cười gượng.

"Tôi là Vương Triết đây!"

"À! Là cậu à!" Lâm Nhiễm mới chợt nhận ra, nàng có ấn tượng sâu sắc với cái tên này, nhưng ngoại hình lại không khớp lắm.

Vương Triết đã trưởng thành hơn rất nhiều, trước kia cũng là một hot girl trong lớp, nước da trắng trẻo, vóc người thon thả, có rất nhiều nam sinh theo đuổi, thậm chí còn yêu đương với lớp trưởng nữa. Nhưng bây giờ sắc mặt cô ấy xanh xao vàng vọt, mặc dù đã thoa kem nền nhưng vẫn không che được vết mụn và quầng thâm dưới mắt, tóc cũng hơi cháy vàng, trông có vẻ hơi hốc hác.

"Sao cậu lại ở đây? Cậu đang làm việc ở Cẩm Thành à?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Không phải, mẹ chồng tôi bị bệnh, đi nhiều bệnh viện rồi nhưng không thấy khỏi gì cả, nên tôi đưa bà đến bệnh viện Cẩm Thành khám thử." Vương Triết bất đắc dĩ nói.

"Vậy cũng được, ở Cẩm Thành có nhiều bệnh viện lắm, chắc chắn sẽ chữa khỏi thôi, cậu đừng lo lắng quá."

"Mong là vậy. Còn cậu thì sao? Sao cậu lại đến bệnh viện?"

"Tôi đưa mẹ đi tái khám, nửa năm trước mẹ tôi có ca phẫu thuật."

"Ầy, chưa gì mà chúng ta đã ba mươi rồi, người lớn đều đã già, vấn đề sinh lão bệnh tử cũng đến theo." Vương Triết thở dài.

"Đúng vậy." Lâm Nhiễm nhìn quanh: "Cậu đến đây một mình à?"

"Ừa, chồng tôi phải ở nhà đi làm, chăm con với bố chồng, nên không đi cùng được." Vương Triết nhìn nàng cười cười, "Thật không ngờ rằng Cẩm Thành lớn thế này mà cũng có thể chạm mặt cậu ở đây."

"Quả thật." Lâm Nhiễm cũng rất kinh ngạc, sau đó nghĩ đến một mình cô ấy đưa mẹ chồng đến đây điều trị, trời xa đất lạ, liền hỏi thăm phòng bệnh của mẹ chồng cô ấy.

Đưa Trương Ngô về nhà, tiện thể ăn trưa ở đó luôn, nàng mua một giỏ trái cây rồi đến khu nội trú thăm mẹ chồng của Vương Triết.

"Cậu đến là tôi vui rồi, còn mang cái này theo làm gì nữa." Vương Triết vừa mừng vừa lo nói.

Lâm Nhiễm mỉm cười đặt giỏ trái cây lên bàn và chào hỏi mẹ chồng.

Mẹ chồng uể oải mỉm cười với nàng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vương Triết kéo nàng ra hành lang bên ngoài, hai người ngồi xuống ghế, một lát sau, Vương Triết cúi đầu lau nước mắt: "Tôi không ngờ cậu lại chịu đến..."

"Cậu đừng khóc mà, lỡ người ta thấy rồi tưởng tôi ức hiếp cậu thì sao." Lâm Nhiễm nói.

Vương Triết lại mỉm cười, lau nước mắt, ngẩng đầu ngập ngừng nói: "Xin lỗi, vì lúc trước luôn đối chọi với cậu."

"Hầy, đều là chuyện trước kia, cậu ức hiếp tôi, tôi cũng ức hiếp cậu, giờ nghĩ lại thấy ấu trĩ thật sự." Lâm Nhiễm cười nói.

Nói thật, Vương Triết chưa từng được lợi gì từ nàng, cãi tới cãi lui, đều là tính tình trẻ con. Nhưng khi lớn lên, mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng đã quên từ lâu.

"Chẳng phải cậu còn viết tin làm hoà vào sổ kỷ yếu cho tôi à, tôi đọc hết rồi."

"A... mất mặt quá đi." Vương Triết xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Lâm Nhiễm bật cười.

"Ơ? Lâm Nhiễm, sao chị lại chạy đến chỗ này rồi?" Vương Khả đi ngang qua, chợt phát hiện nàng.

"Đến thăm bạn học cũ ấy mà, mẹ chồng của cậu ấy đang nằm viện." Lâm Nhiễm chỉ vào Vương Triết nói: "Có mình cậu ấy thăm bệnh thôi à, em chiếu cố cậu ấy hơn xíu nha."

"Không thành vấn đề, bạn của chị cũng là bạn của em." Vương Khả nói.

"Tốt quá. Hôm nào ghé nhà tôi ăn cơm nha."

"Thôi trời, em không muốn làm bóng đèn đâu, bác sĩ Phó sẽ mần thịt em mất."

Lâm Nhiễm cười nói: "Làm gì có chuyện đó."

"Sao lại không, chị không phát hiện mỗi lần chúng ta nói chuyện hăng say là bác sĩ Phó sẽ lén lút nhìn chằm chằm bọn em à? Ánh mắt muốn chém một người là không che giấu được đâu chị à." Vương Khả nổi da gà khắp người, cười nói với nàng một lúc rồi quay lại trạm y tá.

"Cô y tá đó là bạn của cậu à?" Vương Triết hỏi nhỏ.

"Đúng vậy, nếu có gì không hiểu thì có thể đi hỏi cô ấy." Lâm Nhiễm nói.

Vương Triết may mắn nói: "Vậy thì tốt quá. Bệnh viện lớn như này quá nhiều thủ tục, có mỗi đăng ký làm phẫu thuật thôi mà tôi phải mất rất nhiều thời gian mới xong đấy, làm xong là cái đầu tôi nó ong ong luôn."

"Đúng vậy."

Có người quen ở bệnh viện cũng an tâm. Vương Triết nói: "Tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào, hay tối nay tôi mời cậu một bữa đi."

"Đừng khách sáo như vậy, tối nay tôi có việc rồi, huống chi cậu cũng đi không được."

Vương Triết ảo não cúi đầu, một lúc sau mới nói: "Cuồi tuần chồng tôi mới đến được."

"Chồng cậu là lớp trưởng à?" Lâm Nhiễm tò mò hỏi.

"Không phải. Tên lớp trưởng chết bầm đó thích cậu, cậu không biết hả?"

Lâm Nhiễm ngạc nhiên: "Cái quần gì vậy trời?"

"Cậu vừa chuyển trường đến chưa được bao lâu là cậu ta đã thay lòng đổi dạ rồi. Cậu ta còn cứu cậu một lần đấy, cậu quên rồi sao?"

"Nhớ chứ, lúc đó tôi đang bơi tự nhiên bị chuột rút, suýt chút nữa là chết đuối rồi, chính cậu ta là người kéo tôi lên. Nhưng đó không phải hành hiệp trượng nghĩa sao? Cậu ta cũng có hó hé tỏ tình gì với tôi đâu?"

"Đó là vì tôi đã cảnh cáo cậu ta, nếu cậu ta tỏ tình với cậu, tôi sẽ méc thầy." Vương Triết cười nói.

"... Bởi vậy lúc trước cậu mới ghét tôi?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Không chỉ có vậy. Nói thẳng ra là con người tôi thích làm tâm điểm của sự chú ý, nhưng cậu vừa tới là đã chiếm hết spotlight của tôi rồi, nên tôi ghen ăn tức ở với cậu."

Chỉ là bây giờ vật đổi sao dời, nên mới có thể thẳng thắn nói ra điều này.

Lâm Nhiễm cười hỏi: "Vậy chồng hiện tại của cậu là người Ngô Thành sao?"

"Không phải, người nơi khác, là bạn đại học của tôi, tốt nghiệp xong là kết hôn. Còn cậu, cậu kết hôn chưa?"

"Tôi cũng kết hôn rồi."

"Khi nào?"

"Ngày 1-5 năm nay."

"Khá tốt."

Điện thoại đột nhiên reo lên, Vương Triết thấy nàng mở điện thoại, người gọi có tên là bác sĩ Phó.

"Sao vậy cậu?" Giọng nói của Lâm Nhiễm trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, trên mặt hiện lên ý cười.

"Tối nay cậu muốn ăn gì?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Trời lạnh vậy ăn gà hầm bao tử được không?"

"Được. Bên ngoài gió lớn lắm đó, cậu có đi đâu thì nhớ mặc thêm quần áo vào nhé."

"Tớ biết rồi, giờ tớ đang ở bệnh viện nè."

"Cậu làm sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu hả?"

Nghe giọng điệu lo lắng của cô, Lâm Nhiễm cười nói: "Tớ đưa mẹ đến tái khám, xong rồi gặp phải bạn học cũ, bọn tớ đang ôn lại chuyện xưa nè."

"Vậy thì tốt rồi. Tớ phải làm phẫu thuật rồi, tan làm tớ gọi cho cậu sau nha."

  .

"Ừm." Lâm Nhiễm hôn gió cô một cái qua điện thoại.

Phó Lâm Lăng cười khẽ rồi mới quyến luyến cúp điện thoại.

Lâm Nhiễm cất điện thoại đi, nghe Vương Triết nói: "Câu với chồng cậu chắc yêu nhau lắm nhỉ."

"No, no." Lâm Nhiễm giơ ngón trỏ lên lắc lắc, sửa lại: "Là bà xã."

Vương Triết từ từ mở to mắt: "Bà xã?"

"Đúng vậy, bạn đời của tôi cũng là phụ nữ luôn."

Vương Triết nuốt nước bọt, đột nhiên cười: "Biết vậy lúc đó tôi đã không ghen bậy ghen bạ làm gì!"

Sau khi trò chuyện một lúc, Lâm Nhiễm đi tìm bọn Vương Khả. Mọi người ở đài y tá đều biết nàng là vợ của bác sĩ Phó, chào hỏi nhau, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm.

Nàng định xuống lầu đợi Phó Lâm Lăng, đi ngang qua phòng bệnh thì chào tạm biệt Vương Triết.

"Không biết có còn gặp lại nhau nữa không, nhưng tôi vẫn muốn thành tâm xin lỗi cậu vì sự vụng dại của tôi năm đó." Vương Triết đứng ở cửa nói với nàng.

"Chuyện chúng ta thì thôi xí xoá, lúc trước tôi cũng hố cậu không ít. Chẳng qua... có một người mà cậu thực sự nên xin lỗi đấy."

"Ai?"

"Đợi tôi kéo người đã."

Vương Triết khó hiểu nhìn nàng gọi điện thoại và báo địa chỉ ở đây cho đầu dây bên kia.

Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện trên hành lang và đang bước về phía họ.

Lâm Nhiễm vẫy tay, Phó Lâm Lăng bước đến trước mặt nàng: "Vẫn chưa ôn chuyện xong sao?"

"Ôn xong rồi, đến lượt cậu." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của nàng, cô và Vương Triết nhìn nhau, đều có chút hoang mang, cả hai đều không nhớ ra đối phương là ai.

Lâm Nhiễm đành phải giới thiệu: "Cậu ấy là Vương Triết. Vương Triết, đây là Phó Lâm Lăng."

"Phó Lâm Lăng?" Vương Triết lẩm bẩm, sau đó nhìn mỹ nhân trước mắt, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không khớp. "Cậu đang nói đến Phó Lâm Lăng lớp chúng ta á hả?!"

"Đúng vậy, là cậu ấy, cô gái cao nhất, béo nhất và có thành tích tốt nhất lớp chúng ta." Lâm Nhiễm tự hào giới thiệu.

"Sao có thể?" Vương Triết lảo đảo lùi về sau, kinh ngạc nhìn Phó Lâm Lăng, hít hà một hơi: "Là cậu thật sao? Cậu... thay đổi nhiều dữ vậy?!"

"Chào." Phó Lâm Lăng lịch sự chào hỏi.

"Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?" Vương Triết hỏi nhỏ.

Lâm Nhiễm ôm bụng cười đứng dậy không nổi.

Phó Lâm Lăng: "... Không có."

Vương Triết phải mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, vô tình nhìn thấy hai người nắm tay nhau, trong nháy mắt nhớ tới cuộc gọi từ bác sĩ Phó của Lâm Nhiễm ——

"Cô vợ họ Phó gì đó của cậu, đừng nói với tôi cũng là cậu ấy luôn nha?!" Vương Triết hỏi Lâm Nhiễm với vẻ mặt khiếp sợ.

"Đúng vậy." Lần này Phó Lâm Lăng trả lời rất tích cực.

Lâm Nhiễm cười gật đầu: "Bọn tôi kết hôn hôm 1-5 đấy."

Vương Triết xoa huyệt thái dương hồi lâu mới chợt hiểu ra: "Hèn chi hồi cấp 3 cậu nói cậu có người mình thích rồi, thì ra là Phó Lâm Lăng."

Phó Lâm Lăng nhìn Lâm Nhiễm, hỏi một cách đầy ẩn ý: "Không phải hồi cấp 3 cậu không có thích ai sao? Người đó là ai?"

Lâm Nhiễm: "????"

Lâm Nhiễm: "Bà moẹ nó, Vương Triết cậu đừng có hại tôi!"