Ba Mươi Mới Cưới

Chương 51



"Tốt quá, vẫn luôn là cậu."

**

Vương Triết không hề hại Lâm Nhiễm, cũng không phải cố ý nói dối, mà là cô ấy nhớ rõ chuyện này.

Năm đó, hễ có chàng trai nào tỏ tình với Lâm Nhiễm là nàng luôn từ chối thẳng thừng rằng, nàng có người mình thích rồi.

"Chuyện này nhiều người biết lắm, cậu không có ấn tượng gì hết hả Phó Lâm Lăng?" Vương Triết hỏi.

Phó Lâm Lăng gật đầu.

Lâm Nhiễm kinh ngạc nhướng mày, sau đó nghĩ ra đáp án: "Người tớ nói thích toàn là thần tượng của tớ thôi à! Thật đó, bác sĩ Phó, cậu phải tin tớ!"

Phó Lâm Lăng gật đầu: "Tớ tin."

Vương Triết bật cười, khi ánh mắt rơi vào Phó Lâm Lăng, nụ cười từ từ tắt ngúm, ngượng nghịu xoa xoa tay, một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm nói: "Phó Lâm Lăng, tôi xin lỗi... lúc trước tôi dại dột quá, đã nói ra mấy lời làm tổn thương cậu..."

Phó Lâm Lăng quay lại nhìn cô ấy.

"Thành thật xin lỗi." Vương Triết cúi đầu tỏ vẻ áy náy.

Phó Lâm Lăng vô thức nhìn Lâm Nhiễm, phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng, cô chậm rãi nói: "Chuyện qua rồi."

Sau khi về nhà, Lâm Nhiễm đi vào bếp: "Có cần tớ giúp gì không?"

"Không cần, tớ làm xíu là xong rồi."

Lâm Nhiễm ôm cô từ phía sau, thấp giọng hỏi: "Cậu tha thứ cho Vương Triết thật à?"

"Cậu muốn tớ tha thứ sao?"

"Tớ không có tư cách thay đổi quan điểm của cậu, nhưng tớ có thể giúp cậu. Nếu cậu không muốn tha thứ cho cậu ta thì ngày mai tớ sẽ dạy cho cậu ta một bài học, khiến cậu ta phải hối hận xanh ruột luôn." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng nghe giọng điệu nghiêm túc của nàng, không khỏi mỉm cười: "Không có gì đáng tha thứ ở đây cả, nếu hôm nay không gặp cậu ta thì tớ cũng đã quên béng người này rồi. Từ nhỏ đến giờ có nhiều người cười nhạo tớ lắm, nếu tớ nhớ hết từng người một thì chẳng phải lãng phí sinh mệnh sao?"

Lâm Nhiễm kiễng chân lên thơm má cô: "Đúng, vậy từ nay về sau cậu chỉ được nhớ mình tớ thôi."

Phó Lâm Lăng quay lại, dùng ngón tay ướt át nâng cằm nàng lên rồi hôn nàng một cái.

"Mai này tớ mới được nhớ cậu hả?"

"Nhưng tự thuở ấy, tớ cũng chỉ nhớ mỗi mình cậu thôi."

"Gặp được cậu là phước ba đời của tớ." Lâm Nhiễm nói.

Thời tiết thay đổi quá nhanh, đông đến chỉ trong một tuần, một chiếc áo mỏng đã không đủ để bảo mệnh.

Lâm Nhiễm quấn chặt áo khoác đi căng tin ăn cơm, Vương Khả thấy áo khoác của nàng mềm mại, hợp thời trang, muốn hỏi link mua.

Lâm Nhiễm mua trực tiếp ở cửa hàng, nhưng cũng có link website, sau khi gửi cho cô ấy, Vương Khả lập tức đặt điện thoại xuống.

"Má ơi, hơn bảy chục triệu, cái áo này phỏng tay quá em với không tới."

Tần San San thò qua nhìn, sau đó quay lại nhìn Lâm Nhiễm bằng đôi mắt sáng ngời: "Phú bà, chị có nhu cầu bao nuôi nhân tình không?"

Phó Lâm Lăng lập tức nhìn cô ấy, ánh mắt như đang nhìn một chiếc răng sâu, chỉ muốn lấy kìm nhổ đi cho đỡ ngứa mắt.

"Đùa thôi, em đùa thôi mà." Tần San San vội vàng nói.

Lâm Nhiễm và Vương Khả đều phì cười.

Ăn xong, Lâm Nhiễm lại đến phòng bệnh và trò chuyện với Vương Triết một lúc rồi mới rời đi.

Vừa bước ra khỏi tòa nội trú, một cơn gió lạnh thổi tới, nàng quấn chặt áo khoác, hai tay ôm mặt, vội vã lên xe, đang định về nhà thì nhận được điện thoại của Lương Tình Ba.

"Qua đây mở họp cổ đông."

Cuộc họp chỉ có hai người.

Nội dung chính của cuộc họp là chia của, à không, chia lợi nhuận.

Lâm Nhiễm nhận cổ tức theo quý.

Khi mới khai trương, việc kinh doanh cũng khá tốt, mấy năm nay Lương Tình Ba đã có một vài khách quen cho mình.

Thời tiết đang trở lạnh, là thời điểm tốt để chữa lành vết thương, nhưng khách hàng lại ít hơn, bởi nhiều người thích xăm hình vào mùa xuân với mùa hạ hơn, hòng khoe hình xăm của mình.

"Chừng nào đi du lịch?" Lương Tình Ba hỏi.

Trước đây, Lương Tình Ba thường xin nghỉ đi du lịch vào mùa đông mỗi dịp lượng khách ít, nhưng sếp của cô ấy không mấy vui về việc này, dễ dẫn đến tranh chấp, thế là cô ấy quyết định tự mở tiệm tự làm chủ.

May mà trong tiệm có hai thợ xăm nên cô ấy có thể nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng.

"Cậu muốn đi đâu?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Hoặc là đi trượt tuyết hoặc lên đảo tránh lạnh."

Lâm Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy ra đảo đi, tớ hỏi bác sĩ Phó xem cậu ấy đi được không."

Nàng gọi điện thoại, sau một hồi bàn bạc, các cô quyết định bay vào thứ sáu, Phó Lâm Lăng sẽ chơi với các cô hai ngày rồi về trước, các cô có thể quay lại sau.

"Hai đứa đi chơi rồi tớ đứng giữa làm bóng đèn hay gì? Nghĩ thôi đã thấy xấu hổ rồi đó." Lương Tình Ba hỏi.

"Vậy rủ thêm vài người bạn đi cùng nhé?"

"Rủ người nào mà tớ biết á."

Nhưng sau khi gọi điện cho một vài người, họ đều nói cuối năm bận lắm, không có thời gian đi chơi.

Một ngày sau, Lâm Nhiễm gọi điện cho Lương Tình Ba và nói: "Tớ tìm được bạn đồng hành rồi nè! Để tớ đặt vé cho!"

Đêm thứ sáu, mấy người gặp nhau ở sân bay, Lương Tình Ba nhìn thấy bạn đồng hành, khóe miệng cứng đờ: "Sao lại là em?"

"Không chào đón tôi à?" Phùng Minh hỏi.

"Này là em nói đấy nhé, tôi không có nói à."

Lâm Nhiễm cười nói: "Đúng lúc Phùng Minh cũng muốn đi đảo, ẻm sợ lạnh."

Lương Tình Ba nhìn trang phục của mọi người, phát hiện chỉ có mình Phùng Minh mặc áo lông vũ dài thòng và dày cộm, "Yếu còn ra gió."

Phùng Minh liếc nhìn cô ấy một cái, không nói gì.

Sau khi đăng ký, Lâm Nhiễm ngồi cùng Phó Lâm Lăng thầm thì thủ thỉ gì đó với nhau, sau đó ôm cô lăn ra ngủ.

Lương Tình Ba dòm ngó vài lần, sau đó nhìn sang chỗ trống bên cạnh Phùng Minh rồi đi qua ngồi xuống bên cạnh cô nàng.

"Chị làm gì vậy?" Phùng Minh hỏi.

"Ở đây yên tĩnh hơn."

Phùng Minh liếc nhìn hai người Lâm Nhiễm bên kia một cái, không khỏi bật cười.

Khi máy bay hạ cánh, Lương Tình Ba bị chấn động làm tỉnh giấc, phát hiện không biết từ lúc nào mà mình đã dựa vào vai cô nàng, nên nhanh chóng ngồi dậy.

"Chị ngủ cũng không yên là mấy." Phùng Minh báo thù.

Lương Tình Ba: "..."

Lâm Nhiễm đã lên mạng thuê xe trước đó, khi tìm được xe thì lái xe đến thẳng khách sạn. Trong xe vang lên tiếng nhạc sôi động, còn có tiếng hát và cơ thể lắc lư theo nhịp của Lâm Nhiễm cùng Lương Tình Ba.

Phùng Minh với Phó Lâm Lăng liếc nhau, đều thấy được vẻ bất lực trong mắt đối phương.

Muốn tham gia nhưng không hòa nhập được.

Sau khi nhận phòng, Lâm Nhiễm nói với hai người: "Bữa sáng kết thúc lúc 10 giờ, muốn ăn thì đừng đến muộn nhá, còn không muốn ăn sáng thì cứ ngủ tới nào tỉnh thì thôi, trưa tụi mình tập hợp."

Một giấc ngủ đến tận hừng đông, ngồi dậy mới phát hiện Phó Lâm Lăng không có trong phòng, bèn gọi điện thoại cho cô, thế mới biết cô đã đi ăn sáng rồi.

Nàng nhanh chóng tạo một nhóm nhỏ, vừa đánh răng vừa hỏi hai người kia xem họ đã dậy chưa.

【 Phùng Minh 】: Em đang ăn sáng.

【 Tình Tử 】: Đang ẻ.

【 Phùng Minh 】: ...

【 Phó Lâm Lăng 】: [cười thầm]

Lâm Nhiễm đang sửa soạn thì Lương Tình Ba tới tìm, hai người vừa trang điểm vừa thảo luận lịch trình hôm nay.

Không lâu sau, hai người ăn sáng trở lại, lén lút lấy hai quả trứng với ngô từ trong túi ra, chột dạ nói: "Ăn nhanh đi."

Lén la lén lút như đi ăn trộm.

Lâm Nhiễm cười nói: "Để đó đi, bọn tớ mần xong rồi ăn liền."

Phó Lâm Lăng ngồi một bên bóc trứng gà, sau đó đưa vào miệng nàng. Nàng há miệng cắn một miếng rồi tiếp tục trang điểm.

Thấy vậy, Lương Tình Ba quay lại nhìn Phùng Minh cũng bị chói mù mắt như mình: "Biết sao em vẫn còn độc thân không?"

Phùng Minh: "?"

Sao tự nhiên đá đểu người ta vậy?

"Học hỏi đi." Lương Tình Ba chỉ vào Phó Lâm Lăng, sau đó chải lông mi, chẳng mấy chốc, một quả trứng đã được lột vỏ xuất hiện trước mặt cô ấy.

Cô ấy khó hiểu nhìn Phùng Minh.

Phùng Minh: "Không phải chị bảo tôi học hỏi sao?"

"Tôi chỉ bảo em học thôi, chứ có bảo là cho tôi đâu..." Lương Tình Ba lẩm bẩm.

"Vậy chị có ăn không?"

"Ăn." Lương Tình Ba cầm lấy, cắn vài miếng là hết.

Trên bãi biển không có nhiều người lắm, có một số người đi bộ dọc theo bờ biển. Lâm Nhiễm muốn đi lặn biển, nhưng Phùng Minh không biết bơi, không dám đi.

Rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Lương Tình Ba hết cách, đành phải nói: "Vậy hai cậu đi trước đi, tớ dẫn ẻm đi chơi trò khác."

Khi hai người Lâm Nhiễm rời đi, Phùng Minh quay lại nhìn người đang ngồi trên bờ cát: "Chúng ta chơi gì đây?"

"Chơi cát đi." Lương Tình Ba bắt đầu đào hố. "Vô đào hố nè, xem có thể đào tới Đại Tây Dương không."

Phùng Minh: "..."

Gió trên du thuyền rất lớn, tóc của Lâm Nhiễm bị gió thổi rối tung cả lên, khi đến nơi, hai người thay quần áo rồi cùng nhau đi lặn biển.

Đây là lần đầu tiên Phó Lâm Lăng chơi, nhưng vì có Lâm Nhiễm bên cạnh nên cô cảm thấy can đảm hơn rất nhiều.

Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên và Lâm Nhiễm, Phó Lâm Lăng đã lặn xuống nước thành công.

Đáy biển rộng lớn.

Phó Lâm Lăng nhìn cảnh sắc dưới đáy biển rồi đưa tay ra.

Lâm Nhiễm nắm chặt tay cô và mỉm cười.

Phó Lâm Lăng dùng tay còn lại bóp chân nàng.

Lâm Nhiễm cười đá cô một cái.

Sau khi chơi dưới nước một lúc, Lâm Nhiễm ngoi lên, tháo mặt nạ ra, bất cẩn để nước biển tràn vào miệng.

Nàng bị sặc vài lần, ho khan liên tục.

Đúng lúc này, một bàn tay từ phía sau với tới, ôm lấy eo nàng, đưa nàng lên du thuyền.

Một cảnh tượng đã lãng quên từ lâu đột nhiên hiện lên trong tâm trí.

Sau khi Lâm Nhiễm trèo lên thuyền, nàng ngã thẳng xuống boong tàu để phơi nắng, giơ tay che nắng.

Bóng dáng của Phó Lâm Lăng xuất hiện trong tầm mắt.

"Cậu không sao chứ?" Phó Lâm Lăng cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy lo lắng.

Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm cô, ngồi dậy, ngẩng đầu hỏi: "Có hôm liên hoan, cả lớp đặt biệt thự tổ chức tiệc, cậu còn nhớ không?"

Phó Lâm Lăng gật đầu.

"Hình như lúc đó chỉ có mình cậu không đăng ký thôi."

"Ừm."

Tiệc tùng thì tất nhiên là chơi chung mới vui, nhưng không ai thích chơi với Phó Lâm Lăng. Phó Lâm Lăng cũng không muốn ép mình hòa nhập với nhóm của người khác, nên cô thà dành thời gian ở nhà đọc sách còn hơn.

"Đêm đó tớ đi bơi, tự nhiên chân bị chuột rút, suýt nữa là chết đuối, cậu biết chuyện này không?"

Phó Lâm Lăng ngồi xuống trước mặt nàng, gật đầu, nỗi lo lắng trong mắt càng thêm sâu đậm.

"Chuyện xảy ra rất đột ngột, các bạn đều đang chơi trò chơi bên trong, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của tớ hết, suýt nữa thì tớ đã chết rồi, may mà có người phát hiện kịp thời rồi cứu tớ."

Mặt mày Phó Lâm Lăng khẽ thả lỏng.

"Người cứu tớ là lớp trưởng." Lâm Nhiễm chăm chú nhìn cô, thấy lông mày cô dần dần nhíu lại, da đầu nàng đột nhiên tê dại, nàng nắm lấy tay cô, ngẩng đầu hỏi: "... Nhưng không phải cậu ta, đúng không?"

Phó Lâm Lăng gật đầu: "Không phải."

Lâm Nhiễm nuốt nước bọt: "Là cậu sao?"

"Phải."

Phó Lâm Lăng làm xong bài tập ở nhà, thấy trời đã tối, không biết nghĩ gì mà đột nhiên muốn đi dự tiệc, cảm thấy Lâm Nhiễm sẽ mang đến điều gì đó thú vị.

Nhưng khi bước vào biệt thự, cô lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Ngay khi định lặng lẽ rời đi, cô nghe thấy tiếng kêu cứu, là giọng của Lâm Nhiễm.

Cô lập tức chạy tới thì nhìn thấy Lâm Nhiễm đang chìm xuống nước.

Không hề do dự, cô đã lao xuống nước và kéo nàng vào bờ.

"Có chuyện gì vậy?" Lớp trưởng ra ngoài tìm người, sau đó phát hiện ra các cô.

"Lâm Nhiễm rơi xuống nước." Phó Lâm Lăng nói.

"Cậu ấn nhầm rồi, không phải sơ cứu như vậy, để tôi làm cho." Lớp trưởng đẩy cô ra rồi ấn vào lồng ngực Lâm Nhiễm.

Phó Lâm Lăng đứng bên cạnh quan sát, thấy Lâm Nhiễm có dấu hiệu tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm.

"Lâm Nhiễm đâu... Lâm Nhiễm! Có chuyện gì vậy hả?!" Khi Liên Phương đi ra, thấy Lâm Nhiễm nằm bất tỉnh bên hồ bơi, cô ấy hoảng hốt chạy nhanh tới, những người khác nghe thấy tiếng động cũng chạy ra.

Mọi người đều tập trung sự chú ý vào Lâm Nhiễm. Phó Lâm Lăng lui về một góc, ánh đèn mờ nhạt, không ai chú ý đến bóng dáng của cô.

Cô cúi đầu nhìn quần áo ướt đẫm nước, vẫn còn nhỏ giọt của mình, cảm thấy không nên để người khác nhìn thấy bộ dạng này, sau khi nghe thấy Lâm Nhiễm tỉnh lại, cô mới về nhà tắm rửa.

"Tớ còn tưởng là lớp trưởng, vừa mở mắt ra đã thấy cậu ta rồi, ai cũng nói là lớp trưởng cứu tớ, mà trước giờ cậu ta cũng chưa từng phủ nhận." Lâm Nhiễm tức giận đến mức đập mạnh vào ván thuyền.

"Xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều lắm, tớ không biết là cậu..."

"Không sao mà, quan trọng là cậu không có việc gì." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm ôm chặt cô, sau đó nâng mặt cô lên và trao cho cô một cái hôn ướt át, gió biển thổi tóc họ bay bay.

"Woa ——" Các du khách trên thuyền há hốc mồm nhìn các cô.

Ngay sau đó, du thuyền khởi động, hai người ngã ngửa ra sau, ôm chặt lấy nhau và cùng lăn vào bên trong.

Lâm Nhiễm vui mừng khôn xiết.

"Tốt quá, vẫn luôn là cậu."