Ba Mươi Mới Cưới

Chương 53



"Tớ nghe nói vừa khỏi ốm thì phải ra mồ hôi một chút mới lại sức?"

**

"37,8 độ, sắp hạ sốt rồi." Lâm Nhiễm vui vẻ đứng dậy, xuống lầu mua bữa sáng.

Khi quay lại, thấy Phó Lâm Lăng đã rửa mặt xong.

"Sao cậu lại dậy rồi, không ngủ thêm chút hả?"

"Tớ không ngủ được."

"Vậy ăn sáng thôi." Lâm Nhiễm đặt bữa sáng xuống. "Tớ mua ở tiệm bánh bao mà cậu thích nhất đấy."

Sau khi Phó Lâm Lăng ăn sáng uống thuốc xong, cô ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, ngủ lâu quá nên không còn buồn ngủ nữa, nhưng cũng không còn sức lực để làm việc.

Lâm Nhiễm sờ trán cô, nhưng không cảm nhận được gì bèn cúi xuống và áp trán mình vào trán cô xem còn nóng không.

Phó Lâm Lăng ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của nàng, không nhịn được ngửa đầu hôn nàng.

Cổ họng Lâm Nhiễm nuốt khan, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày giờ đã hơi đỏ, mềm như bông, đôi mắt cũng hơi mê ly, trông rất quyến rũ.

"Tớ nghe nói vừa khỏi ốm thì phải ra mồ hôi một chút mới lại sức?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng hỏi.

Phó Lâm Lăng chậm rãi mỉm cười, trong mắt lộ vẻ cưng chiều.

Nửa giờ sau, Lâm Nhiễm dùng khăn lau mồ hôi trên mặt Phó Lâm Lăng, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay kiểu gì cậu cũng hết bệnh cho mà xem!"

Phó Lâm Lăng đang định nói gì thì điện thoại reo lên, là cuộc gọi của lãnh đạo, cô nhấc máy.

Lâm Nhiễm cởi dép, bò lên ghế sofa, chen chúc một chỗ cùng cô, nghe cô với lãnh đạo thảo luận công việc, nàng đưa tay ôm chặt cô để phòng ngừa cô ngã.

Một lúc sau, Phó Lâm Lăng cúp điện thoại.

"Gọi cho cậu làm gì vậy? Đừng nói là bảo cậu tăng ca đó nha?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Không phải, chỉ hỏi chuyện công việc thôi." Phó Lâm Lăng nói.

"Vậy thì tốt rồi, khi nào khỏi bệnh rồi hẵng đi làm lại."

"Ừm." Phó Lâm Lăng ôm nàng lại ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa reo lên thì hai người mới tỉnh dậy.

"Ai đó?" Lâm Nhiễm chậm rãi đi tới, mở cửa thấy Trương Ngô xách mấy túi đồ đi vào.

"Tiểu Phó thế nào rồi? Khỏe hơn chưa?" Trương Ngô vội vã đi về phía bếp.

Phó Lâm Lăng ngồi dậy khỏi ghế sofa: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ."

"Sao con lại nằm đây ngủ, về giường nghỉ ngơi đi, chừng nào nấu xong thì mẹ gọi." Trương Ngô đuổi cô về phòng ngủ.

Phó Lâm Lăng quay lại nhìn Lâm Nhiễm, Lâm Nhiễm hỏi: "Cần thị tẩm không?"

"Không cần." Phó Lâm Lăng cười cười, trở về phòng, đóng cửa lại rồi tắm rửa.

Bên ngoài, tiếng dạy bảo Lâm Nhiễm của Trương Ngô vang lên, sau khi dạy nàng cách chăm sóc bệnh nhân, lại hướng dẫn nàng học cách nấu ăn.

Hiếm khi Lâm Nhiễm không có bướng, ngoan ngoãn đứng sang một bên học tập, phụ mẹ một tay.

"Sắp đến tết rồi, con có dự định gì không?" Trương Ngô vừa nấu vừa hỏi.

"Bọn con chưa có bàn đến chuyện này, để xem khi nào bác sĩ Phó được nghỉ lễ." Lâm Nhiễm nói.

"Đây là năm đầu tiên hai đứa kết hôn, hay con qua nhà con bé ăn tết đi."

"Còn mẹ thì sao?"

"Thì mẹ ăn tết ở Cẩm Thành với Lão Lưu và Lưu Sầm, dù sao thì ngày thường muốn gặp hai đứa cũng tiện mà."

"Cũng được."

Trương Ngô nấu một bàn lớn đồ ăn, vừa ăn vừa nhắc lại chuyện này với Phó Lâm Lăng.

Phó Lâm Lăng sửng sốt nói: "Cảm ơn mẹ."

"Ơn nghĩa gì con ơi, ngày thường mẹ gặp hai đứa còn nhiều hơn chị Từ nữa là, với lại, tết nhất con có nghỉ được mấy ngày đâu, về nhà ăn tết với ba mẹ là lẽ thường mà." Trương Ngô cười nói, "Đúng rồi, mẹ có chụp ảnh gửi cho mẹ con đấy, để bà ấy biết giờ con đang thế nào."

Phó Lâm Lăng sửng sốt: "Mẹ nói với mẹ con rồi hả?"

"Đúng vậy, con đang bệnh, chuyện quan trọng như vậy sao mẹ không nói cho mẹ con biết được?"

Lâm Nhiễm nói: "Cậu ấy không chịu nói cho ba mẹ biết, còn nói là vấn đề nhỏ, nói ra chỉ tổ khiến họ lo lắng thôi."

Trương Ngô cười nói: "Con cái ở bên ngoài chỉ báo tin vui, không báo tin buồn là chuyện bình thường. Nhưng Tiểu Phó à, con không chỉ có ba mẹ, con còn có mẹ nữa mà. Nếu con bị bệnh, chúng ta sẽ chăm sóc con thật tốt, con cũng nên báo cho mẹ con biết tình hình của con đi nhé, để họ yên lòng."

Phó Lâm Lăng xúc động: "... Dạ."

Từ khi lên đại học, một thân một mình học tập và làm việc ở một nơi khác, khi bị bệnh cô chưa bao giờ báo cho gia đình biết, đi khám ở bệnh viện cũng tiện nên không để ý nhiều đến chuyện này.

Cô đã quen với cuộc sống độc thân.

Nhưng hiện tại, cô cũng có một gia đình ở Cẩm Thành.

Không chỉ có vợ, mà còn có người nhà quan tâm mình. Có thể ăn một bữa cơm nóng hổi khi bị ốm và yên tâm nằm ở nhà mà không cần làm gì cả.

Ăn xong, Trương Ngô vội về đi làm, nói rằng buổi tối sẽ quay lại.

Phó Lâm Lăng về phòng gọi cho Từ Yến Yến.

"Hết sốt chưa?" Từ Yến Yến hỏi.

"Dạ rồi."

"Vậy thì tốt, nghỉ ngơi cho khoẻ đi, trời lạnh nhớ thêm quần áo vào, con cũng không còn trẻ nữa đâu."

"... Vâng."

"Tết có về không?"

"Dạ có."

"Nhiễm Nhiễm thì sao?"

"Con cũng về!" Lâm Nhiễm chồm người qua trả lời.

Từ Yến Yến nở nụ cười: "Vậy thì tốt quá, dẫn mẹ con về luôn, chúng ta nướng dê nguyên con ăn!"

Lâm Nhiễm nói Trương Ngô không đi được, muốn đón năm mới cùng Lão Lưu, hai người lại nói tới chuyện hàng tết.

Phó Lâm Lăng nghe nội dung cuộc thảo luận của hai người, dứt khoát đưa điện thoại cho nàng rồi qua một bên ngồi nghe.

Lâm Nhiễm quay đầu nhìn cô, trèo lên giường, gối đầu lên chân cô rồi tiếp tục gọi điện thoại.

"Lần trước mẹ nấu dược thiện có hợp khẩu vị của con không?" Từ Yến Yến hỏi ở đầu dây bên kia.

Phó Lâm Lăng cúi xuống xoa đầu nàng, sau đó khom người hôn lên trán nàng.

Lâm Nhiễm cười nói: "Quá hợp khẩu vị luôn ạ, mà mẹ ơi, mẹ nấu ăn ngon thật đó, con gái của mẹ cũng ngon lắm."

Từ Yến Yến: "Ha?"

"À, ý con là con gái của mẹ đẹp quá trời quá đất!"

Đầu dây bên kia, Từ Yến Yến cười ngặt nghẽo, Phó Lâm Lăng cũng cong khóe môi.

Ngày hôm sau, Phó Lâm Lăng phải đi làm, Lâm Nhiễm lo lắng nên đo nhiệt độ cho cô. Sau khi xác nhận vẫn ổn mới lái xe đưa cô đi làm: "Tối nay chúng ta qua nhà mẹ ăn cơm nha, Lưu Sầm vừa vặn được nghỉ đông nên con bé bảo chúng ta qua chơi. Trưa thì tớ không đến căng tin đâu, có khách cũ hẹn tớ ăn cơm, tối tớ đến đón cậu."

"Được."

"Ăn xong nhớ uống thuốc nghe chưa." Lâm Nhiễm dặn dò.

"Tớ là bác sĩ, tớ nghe lời hơn cậu nhiều." Phó Lâm Lăng cười nói.

Lâm Nhiễm hừ một tiếng, dừng xe lại, cúi xuống hôn lên má cô: "Cậu đi làm đi nhé."

"Ừm." Phó Lâm Lăng nghiêng mặt sang một bên, chỉ vào môi mình.

"Ấy, hình như trưởng khoa cậu kìa."

"Kệ ông ấy đi, chưa vào giờ làm mà."

Lâm Nhiễm mỉm cười, lại hôn cô thêm cái nữa. Phó Lâm Lăng khoan khoái xuống xe, nghênh đón trưởng khoa đang đi tới.

Trưởng khoa: "..."

Trưởng khoa ra vẻ bình tĩnh chào cô: "Tiểu Phó, hết bệnh rồi à?"

"Vâng." Phó Lâm Lăng cười, đột nhiên cảm thấy mặt mình càng ngày càng dày.

Tết Nguyên đán đang đến gần, bệnh viện rất bận rộn, phải làm bù ca và điều chỉnh ngày nghỉ. Phó Lâm Lăng giúp đồng nghiệp địa phương trực ban hai lần, đồng nghiệp sẽ làm bù ca cho cô vào mấy ngày Tết. Như vậy, kỳ nghỉ xuân và nghỉ phép hàng năm tổng cộng là mười hai ngày, cô có thể đón Tết vui vẻ ở nhà.

Đi làm ngày cuối cùng, cô ăn cơm với Lâm Nhiễm với Trương Ngô tại nhà, đêm giao thừa mới bay về.

"Yến Yến, mẹ, hai đứa nhỏ về rồi." Phó Sơn Thanh đỗ xe trước cửa, xuống xe xách hành lý.

"Cuối cùng cũng đến, đồ ăn sắp nguội hết rồi đây này!" Từ Yến Yến hưng phấn chạy ra ngoài, nắm tay Lâm Nhiễm ân cần hỏi thăm rồi dắt nàng vào nhà.

Bà nội cũng run rẩy cầm gậy đi ra, Phó Sơn Thanh vội vàng đỡ bà vào nhà.

"..." Phó Lâm Lăng tụt lại phía sau, không ai hỏi han, cô cười bất đắc dĩ rồi xách hành lý vào theo.

Trên bàn đầy ắp những món ăn mà lần trước Lâm Nhiễm nhắc đến trong điện thoại, đầy đến mức khiến Lâm Nhiễm có chút ngượng ngùng: "Lần sau mẹ cũng nấu mấy món mà cả nhà thích đi ạ."

"Cả nhà cũng thích mà con, nhà mình không ai kén ăn hết." Từ Yến Yến nói.

"Dạ?" Lâm Nhiễm ngạc nhiên quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng, "Không phải cậu kén ăn sao? Tớ nhớ hình như cậu không ăn hành tây mà?"

"Ừm, nếu mẹ không làm thì tớ cũng không kén." Phó Lâm Lăng nói.

"..." Thì ra cái gọi là không kén ăn là như vậy.

Lâm Nhiễm ôm bụng cười không ngồi dậy nổi, toàn nhờ vào Phó Lâm Lăng gắp đồ ăn cho.

Không khí năm mới tràn ngập ở thành phố nhỏ, khi ra ngoài đi dạo khắp mọi nẻo đường, mọi người sẽ chào hỏi nhau đôi câu, bất kể có quen biết nhau hay không.

Buổi tối còn có thể ngắm pháo hoa, nhà này đốt pháo rồi đến nhà kia.

Phó Sơn Thanh cũng mua rất nhiều pháo hoa, Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn rồi oà lên, nàng cũng thử tự tay đốt pháo hoa.

Vừa mới châm ngòi, nàng đã sửng sốt mấy giây, sau đó lại chạy oà về vì sợ, pháo hoa nổ tung sau lưng nàng, khiến mọi người bật cười.

Nàng lao vào vòng tay của Phó Lâm Lăng, ngẩng đầu nói: "Cậu cũng cười tớ cơ à!"

"Tớ cười vì cậu dễ thương mà."

"Dễ thương chỗ nào?"

"Đây, đây,... và đây nữa." Phó Lâm Lăng chọc vào má, mũi, mắt, tai và môi nàng.

Lâm Nhiễm ngửa đầu cười to.

Từ Yến Yến và Phó Sơn Thanh làm bộ không nhìn thấy, thấp giọng nói: "Em còn lo Tròn Tròn không biết lời ngon tiếng ngọt ấy chứ, không ngờ còn giỏi hơn người ta nữa, ông cũng học hỏi xíu đi."

Phó Sơn Thanh: "Ầy, học cái gì mà học, toàn là di truyền từ tôi đấy, trò giỏi hơn thầy."

"Chỉ được cái ba hoa!"

Sáng mồng một cũng bị đánh thức bởi tiếng pháo.

Ăn sáng xong, Lâm Nhiễm theo Phó Lâm Lăng đi chúc tết.

Rất nhiều họ hàng đã gặp Lâm Nhiễm vào ngày Quốc khánh, nên không xa lạ gì nàng, ai nấy cũng thích Lâm Nhiễm, lấy ra tất cả đồ ăn thức uống ngon, còn lì xì cho nàng nữa.

Lâm Nhiễm ở lại ba bốn ngày, cảm thấy mình đã tăng năm sáu cân, véo phần thịt ở eo mình, nói: "Xong rồi, tớ béo lên rồi."

"Ở đâu?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Đây này, cậu không thấy sao?"

Phó Lâm Lăng đưa tay sờ sờ: "Có béo đâu, cảm giác vẫn như cũ."

"."

Các cô đã đi chúc tết hầu hết họ hàng thân thiết rồi nên mồng khác Phó Lâm Lăng với Lâm Nhiễm toàn là ở nhà ăn, uống, ngủ nghỉ.

Mồng năm, Lâm Nhiễm nhận được cuộc gọi từ Liên Phương, hỏi các cô có muốn đi họp lớp không.

"Họp lớp? Sao trước giờ tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vậy?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Thì đó giờ có họp lớp đâu, đứa nào cũng bận, mà tớ không biết năm nay ai tổ chức nữa. Sao, hai cậu đi không?"

"Tớ muốn đi."

Lúc trước Lâm Nhiễm chơi với nhóm bạn học này rất hợp, có tiệc tùng thì tự nhiên cũng muốn tham gia, chỉ là không biết Phó Lâm Lăng có muốn đi hay không.

Sau khi biết được thời gian và địa điểm, nàng đi hỏi Phó Lâm Lăng.

"Tớ không đi đâu, ở nhà với nội, cậu đi đi." Phó Lâm Lăng nói.

"Được, vậy tớ đi một lát rồi về, lâu lắm không gặp bọn họ."

Ngày hôm sau, Liên Phương lái xe tới đón nàng và nói chuyện với Phó Lâm Lăng ở tầng dưới.

"Cậu không dắt chồng con theo à?" Phó Lâm Lăng thấy cô ấy đi một mình.

"Không, phiền lắm. Dù sao thì mấy đứa lớp mình cũng có biết chồng con tớ là ai đâu." Liên Phương cười nói: "Cậu không đi thật à?"

Phó Lâm Lăng lắc đầu cười: "Tớ không có hứng thú, cũng không thân với bọn họ."

"Cậu không sợ Lâm Nhiễm bị người khác dòm ngó à? Năm đó có nhiều người yêu thầm cậu ấy lắm đấy." Liên Phương chòng ghẹo.

"Lớn tuổi vậy rồi ai mà thèm nữa?" Lâm Nhiễm xách túi bước ra.

Phó Lâm Lăng thầm nghĩ: Tớ thèm.

"Úi dồi ôi, cậu ăn diện đẹp vậy làm tớ như đứa ngốc ấy." Liên Phương nói.

"Thì cậu khờ đó giờ mà, thế mà dám châm ngòi thổi gió tình cảm của bọn tớ." Cú đấm meo meo của Lâm Nhiễm liên tục bửa vào vai cô ấy.

"Oan uổng quá đại nhân." Liên Phương cười tránh ra, hét vào mặt Phó Lâm Lăng: "Tớ đùa thôi, cậu nom cậu ấy kìa, sắp đánh chết người rồi đây này!"

Phó Lâm Lăng cười nhẹ mở cửa xe: "Đi sớm về sớm nhé."

"Được." Lâm Nhiễm lên xe.

Phó Lâm Lăng cúi đầu nhìn tay nàng: "Nhẫn đâu?"

"Đây nè." Lâm Nhiễm giơ tay trái ra, cho cô xem chiếc nhẫn cưới.

Phó Lâm Lăng cười nói: "Đi sớm về sớm, xong thì gọi điện cho tớ."

"Không thành vấn đề." Lâm Nhiễm vẫy tay với cô.

Phó Lâm Lăng cúi người.

Lâm Nhiễm ôm đầu cô, hôn nhẹ vào má cô vài cái rồi mới đóng cửa xe lại.

"Chậc chậc chậc." Liên Phương vội vã lái xe đi, "Ngứa mắt quá đi à."

Lâm Nhiễm quay lại, thấy Phó Lâm Lăng bước vào nhà với khuôn mặt đầy vết son, sau lại trực diện với Từ Yến Yến và Phó Sơn Thanh, nàng ngồi trong xe cười tươi như hoa.