Ba Mươi Mới Cưới

Chương 54



"Không chơi nữa đâu, vợ tôi đến đón rồi."

**

"Nhiều năm không gặp, không biết giờ mọi người thế nào, có còn nhớ tớ không." Lâm Nhiễm ngồi trong xe, có chút hồi hộp.

"Quên ai chứ sao quên cậu được, hồi đó cậu được lòng mọi người đến mức chủ nhiệm còn nhớ cậu nữa mà." Liên Phương nói.

Lâm Nhiễm cười nói: "Hồi đó tốt nghiệp đâu có WeChat gì đâu, ngay cả group chat cũng không có nữa là, gần như không liên lạc được với nhau luôn ấy."

"Thôi không sao, tớ nghe nói sau có người lập nhóm, nhưng không có ai chat chít gì với nhau hết, tớ còn không thèm vào nhóm nữa mà."

Trong lúc nói chuyện, xe đã đến nơi, Liên Phương dừng xe, hai người xuống xe đi bộ tới.

"Ủa, người kia trông giống Vương Triết vậy." Liên Phương chỉ vào người phụ nữ ở cửa khách sạn nói.

Lâm Nhiễm nhìn kỹ hơn rồi hét to: "Vương Triết."

Vương Triết quay đầu nhìn các cô, ra sức vẫy tay với hai người, hưng phấn nói: "Không ngờ cậu cũng tới đấy, tớ cứ tưởng cậu ăn tết ở Cẩm Thành chứ!"

"Tôi về với Phó Lâm Lăng được mấy ngày rồi, nghe nói hôm nay họp lớp nên đến tham gia cho vui." Lâm Nhiễm nói.

"Mặt cậu trông tươi tắn quá ta, càng lớn tuổi càng xinh đẹp."

"Cậu cũng vậy, trông có sức sống hơn lần trước nhiều."

Liên Phương há hốc mồm nhìn hai người bợ đít nhau, không nhịn được hỏi: "Hai người... có còn nhớ trước kia hai người là kẻ thù không đội trời chung không vậy?"

Cả hai đều sửng sốt một lúc rồi cùng bật cười.

"Chuyện cũ năm xưa ấy mà." Lâm Nhiễm nói.

Vương Triết: "Đúng vậy, lần trước tôi đến Cẩm Thành có gặp cậu ấy rồi, cậu không biết sao?"

"Có nghe cậu ấy nhắc tới, mà mẹ chồng cậu thế nào?"

"Làm phẫu thuật rồi, cũng đỡ hơn trước, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi cho lại sức." Vương Triết cho hay.

Ba người đi vào trong, hỏi thăm tình hình gần đây của nhau. Khi đến tầng hai, Liên Phương tìm một chỗ ngồi trong phòng.

"Tớ không ngờ cậu sẽ tới thật đấy." Vương Triết khẽ nói: "Cậu đi một mình thôi hả? Không dắt Phó Lâm Lăng theo sao?"

"Cậu ấy không muốn tới, sao vậy, tôi đi một mình không được à?" Lâm Nhiễm thắc mắc.

"Ý tôi không phải vậy, cậu không biết bữa tiệc hôm nay là ai tổ chức à?"

"Ai?"

"Lớp trưởng."

"À."

"Trước giờ có họp lớp lần nào đâu mà lần này lại tổ chức, nghe nói mấy năm nay cậu ta làm ăn khấm khá nên đứng ra ra tổ chức buổi họp mặt này đấy, cậu hiểu ý tôi mà." Vương Triết nói.

Lâm Nhiễm cười nói: "Vậy tức là lần này được ăn chùa phải không?"

"Phải, với lại lớp mình cũng hơn mười năm rồi không có tụ họp, cho nên lần này có nhiều người tới lắm, hầu như ai cũng có mặt." Vương Triết dừng một chút, sau đó nói: "Cậu ta còn chưa cưới vợ, nếu lát nữa gặp cậu, kiểu gì cũng nói tào lao cho coi."

Lâm Nhiễm ngạo nghễ giơ tay khoe chiếc nhẫn cưới bling-bling lên: "Nói gì thì kệ cậu ta, giờ tôi đã là vợ người ta rồi nhá. Mà nhiều năm trôi qua như vậy, tôi không tin cậu ta còn yêu thầm tôi."

"Khó nói lắm à nha, nhỡ đâu khi trước cậu ta cảm thấy mình không có cơ hội, nhưng bây giờ cảm thấy mình ăn nên làm ra, lại gặp được cậu – người trong lòng năm xưa, biết đâu cậu ta dấy lên ý đồ xấu thì sao."

"Hai đứa đang xí xô xí xào cái gì đấy, lại đây coi, tớ tìm được rồi." Liên Phương ở phía trước vẫy tay với bọn họ, đi đến cửa, đẩy cửa ra, chào hỏi mọi người bên trong: "Hello các bạn học cũ, các cậu còn nhớ bọn tôi không nào!"

"Liên Phương, Vương Triết, vãi chưởng, còn có cả Lâm Nhiễm nữa!!" Chàng trai ngồi gần cửa hét lớn.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Lâm Nhiễm đứng đằng sau, lập tức phát ra tiếng kêu đầy kinh ngạc.

"Lâm Nhiễm cũng tới luôn hả?!"

"Lâm Nhiễm, lâu quá không gặp!"

"Lớp trưởng đỉnh dữ vậy, gọi cả Lâm Nhiễm tới luôn mà không báo trước cho tụi này biết một tiếng nữa!"

Rất nhiều người vội vã chạy ra cửa, ngoại trừ nhóm Vương Triết năm đó, những cô gái khác đều khá thân với Lâm Nhiễm, mọi người ôm nhau thành một vòng, vô cùng náo nhiệt, chặn cả người phục vụ đang bưng đồ ăn ở ngoài cửa.

Lớp trưởng có chút đắc ý, vừa giữ trật tự, bảo mọi người ngồi xuống trước, vừa liên tục bảo phục vụ bưng đồ ăn lên, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Nhiễm.

Sau khi về chỗ ngồi, các bạn học vội vàng hỏi thăm tình hình gần đây của Lâm Nhiễm: "Cậu có dùng chất bảo quản gì không vậy Lâm Nhiễm? Sao trông cậu chẳng già đi chút nào, vẫn như xưa, không đúng, thậm chí còn sành điệu hơn trước nữa!"

Lâm Nhiễm cười to: "Toàn nhờ makeup cả đấy."

"Lâm Nhiễm, giờ cậu đang làm gì? Vẫn vẽ tranh sao?"

"Ừa, vẫn vẽ tranh như ngày nào thôi."

"Lâm Nhiễm cậu còn nhớ tớ là ai không?"

Lâm Nhiễm nhìn người đàn ông đối diện, nhìn chằm chằm hồi lâu, vẫn không nhận ra, quay đầu cầu cứu Liên Phương, nhưng Liên Phương lắc đầu, cũng không biết là ai.

Các bạn bên cạnh cười rộ lên: "Không sao không sao, cũng có mấy ai nhận ra cậu ta đâu, cậu ta là lớp phó thể dục đấy!"

Lâm Nhiễm và Liên Phương đều rất kinh ngạc, thật sự rất khó để liên hệ người đàn ông béo phì rụng tóc trước mặt với lớp phó thể dục cao gầy năm đó.

Lớp phó thể dục mỉm cười, da thịt trên mặt nhăn lại: "Tớ còn viết thư tình cho cậu nữa đấy, cậu còn nhớ không?"

"Sao mà quên cho được, lúc đó còn bị giáo viên tịch thu nữa mà, nhưng tôi không có khai cậu ra, cho nên kiểm điểm toàn là tôi viết không chứ ai." Khi Lâm Nhiễm nói xong, mọi người đều phì cười.

Lớp phó thể dục cười lớn nhất: "Nghĩa khí, quá nghĩa khí!"

"Mối tình đầu của cậu đây mà." Lâm Nhiễm mỉm cười thì thầm với Liên Phương.

Liên Phương che mặt, muốn tìm một cái lỗ chui xuống: "Hồi đó tớ trẻ người non dạ, mắt đậu cành me, may mà cậu cản lại không cho tớ tỏ tình, giờ tớ mới thấy chồng tớ vẫn còn đẹp lão chán."

"Vương Triết, hồi trước cậu với Lâm Nhiễm không ưa nhau mà sao nay lại đi chung vậy?" Có người hỏi.

Vương Triết nói: "Già đầu hết rồi, giờ gặp lại cũng đâu thể nắm đầu nắm cổ nhau nữa đúng không."

"Lâm Nhiễm, cậu đi một mình à? Còn độc thân hả?" Một người khác hỏi.

Lâm Nhiễm vừa định trả lời thì đột nhiên có một người phục vụ đến dọn đồ ăn, bảo nàng nhích qua kia một chút.

Nàng dịch sang một bên, lớp trưởng đi tới, thúc giúc nhà bếp lên món nhanh lên với phục vụ, rồi tiện đà ngồi xuống cạnh nàng.

"Lớp trưởng hào phóng thật, bữa này là lớp trưởng thầu hết đó, mấy người cứ ăn cho đã đi nhé." Anh em chí cốt của lớp trưởng nói.

Mọi người tất nhiên là muốn cảm ơn sự hào phóng của lớp trưởng, nếu hôm nay cậu ta không bỏ tiền tổ chức bữa tiệc này, có lẽ mọi người không thể tụ họp đông đủ như thế này.

Chủ đề tự nhiên chuyển sang lớp trưởng, nhắc tới mấy năm gần đây cậu ta làm ăn khá giả, lên như diều gặp gió.

"Thử cái này xem, ngon lắm." Lâm Nhiễm chỉ vào đĩa thức ăn bên cạnh cho Liên Phương.

"Lâm Nhiễm, tôi không ngờ lần này cậu sẽ tới đó." Lớp trưởng đột nhiên nói.

Lâm Nhiễm quay đầu nhìn lại: "Tôi cũng đâu có ngờ, nếu không phải Liên Phương nói cho tôi biết hôm nay có họp lớp thì tôi cũng không tới được."

"Lỗi tôi lỗi tôi. Tôi quên thêm cậu vào nhóm, mà nghĩ lại thì, cả hai chúng ta đều không có WeChat của nhau nhỉ, hay là thêm WeChat đi?" Lớp trưởng nhìn nàng đầy mong đợi.

"Thêm WeChat thì thôi khỏi, nếu cậu ở đây thì tôi cũng muốn hỏi cậu một chuyện."

"Chuyện gì thế?"

"Trong bữa liên hoan cuối cấp, tôi suýt chết đuối, người cứu tôi có phải là cậu không?" Lâm Nhiễm hỏi.

Lớp trưởng cười gượng: "Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, tôi không nhớ rõ nữa."

Lâm Nhiễm cười đầy ẩn ý.

Những người khác thấy hai người nói nhỏ gì đó với nhau thì không khỏi trêu chọc: "Lớp trưởng, đừng nói là cậu định theo đuổi Lâm Nhiễm đấy nhé?"

Lần này lớp trưởng cười cười, không phủ nhận, nâng ly lên nói: "Nào nào nào, uống một ly đi, nghe nói cậu tái giá."

"Đúng vậy, cậu còn không nhanh chân nắm lấy cơ hội đi."

Lâm Nhiễm cúi đầu gửi tin nhắn cho Phó Lâm Lăng.

【 Họp lớp gì mà chán muốn chết, chả khác gì tiệc flex trá hình. 】

【 Phó Lâm Lăng 】: Tớ đến đón cậu về nhé.

【Ran.】: Được [ moah moah ]

Rượu qua ba vòng, mọi người đều ôn lại chuyện cũ, miệng mồm cũng bắt đầu đi chơi xa.

"Lát nữa đi tăng hai nhé, tôi đặt phòng Karaoke rồi." Lớp trưởng nói.

Bọn người reo hò phấn khích.

"Tôi không đi đâu." Lâm Nhiễm liếc nhìn điện thoại.

"Không được, cậu phải đi, hiếm khi mọi người đến đông đủ thế này, các cậu thấy đúng không?" Lớp trưởng hỏi những người khác.

Mọi người đều giữ nàng lại, muốn nàng đi chơi cùng.

"Có cậu đi chung mới vui đó."

"Đúng đó, cậu hát hay vậy mà không đi thì tiếc lắm."

"Mấy năm rồi không gặp, Lâm Nhiễm cậu nỡ lòng nào về sớm vậy sao?"

"Nếu cậu không đi, lỡ lớp trưởng không dẫn bọn tớ đi thì sao?"

"Vừa nhìn là lớp biết lớp trưởng muốn theo đuổi cậu rồi, cậu cho cậu ta một cơ hội để cậu ta toại nguyện đi."

"Hồi trước cậu thích đông vui nhất mà, hôm nay còn là lần đầu tiên lớp ta có mặt đầy đủ kể từ khi tốt nghiệp nữa đấy, cậu có chắc là cậu không muốn đi không?"

Lâm Nhiễm nhìn đám bạn học cũ, một nửa đều say rượu, mặt đỏ bừng, không còn ngây ngô như trước nữa.

"Mấy cậu có chắc là lần này lớp mình đến đông đủ không?" Nàng chậm rãi hỏi.

Mọi người nhìn quanh, ngoại trừ Liên Phương và Vương Triết, những người còn lại đều có vẻ hoang mang.

"Có mấy người trong nhà có việc nên không đến cũng bình thường, ai có rảnh cũng đến hết." Lớp trưởng nói.

"Đúng vậy, vừa được mời là tôi tới liền luôn đó." Một người khác nói.

Lâm Nhiễm hỏi: "Mấy cậu quên mất một người rồi phải không, cậu ấy không hề nhận được lời mời nào cả."

"Ai vậy?" Mọi người nhìn quanh.

Liên Phương phát hiện không ai nhớ đến Phó Lâm Lăng nên nhanh chóng giơ tay: "Hạng nhất lớp ta!"

"Hạng nhất?" Có người hỏi, "Ai hạng nhất lớp mình?"

"Hình như họ Phó, tên là gì nhỉ, cái con nhỏ mập thù lù ấy."

"Phó Lâm Lăng đúng không."

"Ờ đúng rồi, Phó Lâm Lăng, không biết bây giờ cậu ta thế nào."

Lâm Nhiễm nhìn quanh, không muốn ở lại đến khi bữa tiệc kết thúc, nàng cầm túi choàng đứng dậy nói: "Các cậu ở lại chơi vui ha, tôi phải về."

"Vẫn còn sớm mà, sao cậu không ở lại chơi thêm một lúc." Mọi người khuyên nhủ.

"Không chơi nữa đâu, vợ tôi đến đón rồi."

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, bốn phía bỗng im bặt.

Âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng nhai đậu phộng của Liên Phương và Vương Triết.

"Cậu nói gì cơ? Vợ á?" Lớp trưởng hỏi với vẻ mặt khó tin.

"Đúng vậy, tôi mới kết hôn năm nay thôi, lẽ nào các cậu không thấy nhẫn trên tay tôi?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Lúc trước cậu đeo đủ loại nhẫn, chúng tớ còn tưởng là trang sức ấy chứ." Bạn nữ kia ngạc nhiên nói.

"Cậu cũng làm mọi người bất ngờ thật đấy? Kết hôn với con gái?"

"Đúng, nhưng giờ tôi phải đi rồi, không thấy tôi xuống cậu ấy sẽ lo lắm."

Ngay khi Lâm Nhiễm vừa kéo ghế ra, cửa phòng lại bị đẩy vào.

Mọi người thi nhau nhìn sang, thấy một giai nhân cao ráo, xinh đẹp, khí chất xuất chúng xuất hiện ở cửa, bỗng trở thành điểm sáng trong mắt mọi người.

Bọn họ bắt đầu châu đầu ghé tai với nhau, nhìn chăm chú vào cô, sau đó nhận thấy đôi mắt của giai nhân ấy đảo quanh phòng rồi dừng lại nơi Lâm Nhiễm.

"Sao cậu lại lên đây?" Lâm Nhiễm bước tới hỏi.

"Tớ đợi mãi mà không thấy cậu xuống, tớ không yên lòng nên lên xem cậu thế nào." Phó Lâm Lăng nói.

"Lâm Nhiễm, đây là vợ cậu hả?" Mọi người tò mò nhìn cách đối thoại thân quen của các cô.

Phó Lâm Lăng quay lại nhìn mọi người.

Không ai liên tưởng cô với nữ sinh đứng nhất lớp năm đó.

"Thánh thần thiên đụng ơi, ai mà đẹp dữ thần vậy, nhìn xứng đôi vừa lứa với Lâm Nhiễm quá."

"Lâm Nhiễm có mắt chọn vợ ghê."

"Nếu cổ đã tới rồi thì cậu giới thiệu cho bọn tớ biết với?"

Lâm Nhiễm nắm tay Phó Lâm Lăng, mỉm cười nói: "Được thôi, vậy tôi xin trịnh trọng giới thiệu cho mọi người, cậu ấy là bã xã của tôi, hiện đang là một nha sĩ tài giỏi tại bệnh viện tuyến ba, và cũng là người luôn luôn chiếm ngôi đầu bảng của lớp A6, tên cậu ấy là Phó Lâm Lăng."