Sau đó, Kiếm Thị Phi phất tay áo một cái, cất bước đi vào trong hang động trước. “Kiếm mỗ chưa bao giờ ép buộc người khác, các ngươi muốn thu thập kỳ trân dị bảo ở bên ngoài thì cứ tự nhiên, Kiếm mỗ sẽ không tham dự.” Lúc này, Vân Thiên Ca cũng nở nụ cười lạnh lùng, rồi đi theo sau lưng Kiếm Thị Phi vào trong hang. Đám người chung quanh thấy thế, không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Không có mấy nhân vật cấp Thiên trụ này áp trận, bọn họ cũng không dám đi lung tung ở bên ngoài. Chẳng may lạc đàn mà gặp phải Sở Hi Thanh thì làm sao bây giờ? . . . Lúc này, tại một nơi sâu xa trong Cửu Khúc Ma Tràng quật, Sở Mính đang đứng trên một khối nham thạch, bình tĩnh nhìn ra ngoài. Nàng và đám người kia cách nhau tận bảy dặm, lại đang ở trong hang động, nên thật ra không nhìn thấy cái gì. Nhưng Sở Mính có thể dùng thiên phú huyết mạch Thiên Nhãn Thần Tri cấp mười một của mình, để cảm nhận khí tức của đám người kia, tuy rằng khá mơ hồ nhưng vẫn có thể xác định vị trí của bọn họ. Đặc biệt là Kiếm Thị Phi cầm đầu mấy vị ngũ phẩm kia. Trong linh cảm của Sở Mính, khí cơ của bọn họ lóa mắt giống như mặt trời vậy. Cùng lúc đó, khí cơ của những người này cũng rất hỗn loạn, thậm chí tiếp cận với mất khống chế. Đây chính là hậu quả khi hấp thu lực lượng Cự linh. Chính bản thân Sở Mính cũng phải đối mặt với vấn đề này. Bây giờ nàng muốn khống chế chân nguyên thì phải vất vả hơn trước vài lần. Nhưng điều này cũng có chỗ tốt. Từ khi bọn họ đi vào Cửu Khúc Ma Tràng quật đến giờ, đám nghiệt thú có hình dáng kỳ quái và xấu xí kia đều không dám đến gần, bọn chúng đều sợ hãi khí tức Cự linh trên người bọn họ. Chỉ một lát sau, sắc mặt Sở Mính trầm xuống, trong mắt hiện ra vài phần lạnh lẽo: “Cái đám tạp chủng này!’ Mục đích khi nàng sử dụng Thiên Nhãn Thần Tri chính là để dòm ngó, thăm dò hướng đi của đám người Kiếm Thị Phi. Như vậy có thể phản ứng trước, bỏ chạy kịp thời. Thời khắc này, Sở Mính cảm ứng được đám người này đang đi vào trong miệng hang, tiến vào trong Cửu Khúc Ma Tràng quật. Sở Mính không ngờ đám người này lại không cho nàng cơ hội thở dốc, chỉ chờ ở miệng hang có nửa canh giờ, sau đó trực tiếp giết vào trong. Điều này làm cho nàng sinh ra một ý nghĩ đáng sợ. Đám người này vội vàng như vậy, lẽ nào đã nắm giữ phương pháp cản trở nàng rời khỏi bí cảnh, sau đó giết chết nàng? Sở Mính lập tức liếc mắt nhìn sang hai Đạo thị của nàng: “Các ngươi xong chưa? Tốt nhất là có một phương hướng đại khái.” Hai người Sở Sơn và Sở Thạch đang ngồi trên đất bằng ở cách đó khoảng hai mươi trượng, dưới chân bọn họ là một trận pháp giản dị. Mỗi một người đều cầm một cái la bàn bát quái tính tế. Bọn họ đang sử dụng phương pháp phong thủy, làm cho kim chỉ nam trên la bàn chuyển động. Kết cấu trong Cửu Khúc Ma Tràng quật cực kỳ phức tạp, dù trận pháp sư nhất phẩm đỉnh cấp nhất, cũng không thể phân tích toàn bộ kết cấu ở đây. Nhưng vạn năm đến nay, các tiền bối Vô Tướng thần tông đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm. Bọn họ phát minh ra một loại phương pháp, có thể mượn thuật phong thủy, để khóa chặt vị trí đại khái của Cửu Khúc Thời Ngân thảo và Thạch Tâm huyết. Lạc đường ở trong này cũng không sao, chỉ cần bọn họ có thể đi theo phương hướng đó, nhất định có thể tìm thấy hai loại kỳ trân dị bảo này. Ánh mắt Sở Sơn hơi khó xử, hắn quay đầu nhìn về phía Sở Mính: “Tiểu thư, chúng ta mới bắt đầu chưa được nửa canh giờ. Kết cấu trong Cửu Khúc Ma Tràng quật rất phức tạp, hai chúng ta vẫn chưa tìm thấy manh mối.” Sở Mính không khỏi nhíu chặt lông mày, trong lòng chỉ thấy tức giận. Hai người này quả thật là phế vật! Vì sao phụ thân lại sắp xếp họ làm Đạo thị cho nàng? Nhưng Sở Mính lập tức đè suy nghĩ này xuống. Trong lòng Sở Mính cũng biết, đây là lực lượng Cự linh ảnh hưởng đến lý trí của nàng. Hai người này đúng là mới bắt đầu được nửa canh giờ thôi. Chuyện này thật ra cũng không nên trách bọn họ. Dù là một thuật sư tinh thông phong thủy cũng sẽ gặp khó khăn trong hoàn cảnh phức tạp như vậy, huống chi là hai tên nửa mùa như Sở Sơn và Sở Thạch? “Không phân biệt được thì thôi.” Sở Hi Thanh trực tiếp ngự không mà lên: “Bọn họ đã đi vào, chúng ta đi trước đã!” Chuyện phong thủy này, chỉ có thể tìm cơ hội khác. Hai người Sở Sơn và Sở Thạch nghe vậy thì cả kinh, bọn họ vội vàng thu dọn mặt đất một phen, rồi lập tức bay lên, theo sát sau lưng Sở Mính, phi độn về nơi sâu xa trong hang động. Lúc này Sở Sơn muốn nói lại thôi. Hắn muốn khuyên Sở Mính, tình hình của bọn họ bây giờ rất nguy hiểm, người duy nhất có thể che chở cho bọn họ là Sở Hi Thanh thì lại không vào, chi bằng bây giờ rời khỏi bí cảnh luôn.