Nhưng bên trong nơi đó lại uẩn nhưỡng hai kỳ trân dị bảng đỉnh cấp nhất của bí cảnh này. Một là Cửu Khúc Thời Ngân thảo, nó có thể làm cho bản nguyên lực lượng nguyên thần tăng cường chín phần mười. Đây chính là ‘bản nguyên’, là căn cơ của nguyên thần. Cũng chẳng khác nào lực lượng thần niệm gia tăng chín phần. Nếu như người có thiên phú hoặc là công pháp ở phương diện này, vậy thì không chỉ là chín phần mười, mà thậm chí là gấp vài lần! Có người nói, thứ này còn có thể làm cho người khác có thiên phú thao túng thời gian. Nếu như bản thân người dùng đã có thiên phú thời gian, vậy nó có thể tăng cường ngộ tính với các loại võ học và pháp thuật thời gian, còn cường hóa thiên phú huyết mạch thời gian trên diện rộng. Cửu Khúc Thời Ngân thảo chỉ có một gốc, bên cạnh nó lại có rất nhiều gốc Tam Khúc và Lục khúc, chúng cũng có thể tăng cường lực lượng nguyên thần từ ba đến sáu phần. Cái bảo vật thứ hai gọi là Thạch Tâm huyết. Có người nói đó là chất lỏng chảy ra từ một viên đá to, màu sắc đỏ tươi như máu. Chỉ cần bọn họ dùng một giọt Thạch Tâm huyết, thì tu vị của bọn họ sẽ đạt đến ngũ phẩm hạ đỉnh phong. Dùng chín giọt, cơ thể bọn họ có thể được cường hóa gần chín phần, hơn nữa còn có thể cường hóa ngoại cương, từ đây đao thương bất nhập. Trước tứ phẩm, ngoại cương của bọn họ có thể đuổi sát Bá thể. Dùng ba mươi sáu giọt, có thể làm cho ngộ tính và trí tuệ tăng mạnh. Dùng tám mươi mốt giọt, thì sẽ thức tỉnh một loại thiên phú huyết mạch đỉnh cấp nhất, hơn nữa sẽ không xung đột với huyết mạch của bản thân. Vì vậy, giá trị của nó còn hơn cả Cửu Khúc Thời Ngân thảo. Dù sao thì không phải người nào cũng có đủ huyết tủy để chứa đựng thiên phú mới. Thiên phú loại thời gian thì lại càng hiếm có, người được lợi từ Cửu Khúc Thời Ngân thảo đã ít lại càng ít. Hai loại kỳ trân dị bảo này, đều là thứ hiếm thấy có thể cường hóa ngộ tính và thiên tư của võ tu từ trên căn bản. Bất cứ một thứ nào cũng có giá trị liên thành. Đương nhiên, so với Sở Mính thì chúng vẫn chưa là gì. “Sở Mính đã hấp thu lực lượng của Cự linh Dực Ma, tốc độ thân pháp có một không hai trong bí cảnh, ngay cả ta cũng không theo kịp. Sở Sơn và Sở Thạch kia cũng lựa chọn lực lượng Cổ thần gia tăng tốc độ, chúng ta không đuổi kịp cũng không có gì lạ.” Giọng nói Kiếm Thị Phi bình thản: “Nhưng mà cũng không sao, thật ra chúng ta đuổi kịp cũng vô dụng, bây giờ vẫn chưa giết được. Tại tầng thứ ba này, nàng có thể rời khỏi bí cảnh bất cứ lúc nào, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của nàng, vì vậy không ngại để nàng đắc ý một trận.” Vân Thiên Ca nói tiếp thay cho Kiếm Thị Phi: “Vì vậy, trước khi ra tay thì chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ, phải làm cho nàng không thể rời khỏi bí cảnh. Nhưng hiện giờ lại có một vấn đề, chúng ta nhất định phải đề phòng Sở Mính và Sở Hi Thanh gặp nhau. Vì vậy tốt nhất là ép Sở Mính này phải chạy vào nơi sâu xa trong Cửu Khúc Ma Tràng quật.” Mọi người nghe đến đây thì nhíu mày, bọn họ cũng rất không tình nguyện. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, từng người đều mở miệng nói: “Vậy giờ tiến vào Cửu Khúc Ma Tràng quật sao? Không phải quá sớm rồi sao? Ta nghe nói Cửu Khúc Ma Tràng quật là do thế giới suy nghĩ của chủ bí cảnh, bên trong là một tòa mê cung thiên nhiên. Một khi chúng ta đi vào, rất khó có thể đi ra.” “Không sai! Dù sao Sở Mính cũng không chạy được, bây giờ cũng không thể đưa nàng vào chỗ chết. Chúng ta cứ đi dạo ở bên ngoài trước đi? Có người nói bên ngoài cũng có vài môn kỳ trân dị bảo đỉnh cấp, bên ngoài cũng không có đâu, thứ này rất có ích với chúng ta.” Ánh mắt Trí Ma Sơn lại lấp lóe, chỉ yên lặng không nói. Hắn đang nghĩ, dù Sở Mính và Sở Hi Thanh tập trung lại một chỗ, thì cũng không có thực lực để đối kháng với bọn họ. Tư thế mạnh yếu trong bí cảnh này, đã đổi chiều rồi! Nhưng hắn cũng hiểu ý nghĩ của Kiếm Thị Phi và Vân Thiên Ca, cũng cho rằng kế hoạch của hai người là hợp lý nhất. Kiếm Thị Phi yên lặng lắng nghe, không nói gì cả. Mãi đến khi mọi người bàn luận xong, thì hắn mới cười lạnh một tiếng: “Như vậy chư vị có nghĩ đến không, nếu như hai nhóm người Sở Hi Thanh và Sở Mính gặp nhau, chúng ta phải dùng bao nhiêu cái mạng để giết chết bọn họ?” “Các ngươi đừng quên, chiến trận của Vô Tướng thần tông vang danh thiên hạ, các ngươi cho rằng đám siêu thiên kiêu bên cạnh Sở Hi Thanh đều chết hết rồi sao?” Đám người nghe vậy thì ngẩn ngơ, sau đó thì đều yên lặng. “Còn cả đôi cánh ma lực của Sở Mính nữa, nó có năng lực thuấn di, có thể xuyên qua không gian, chớp mắt đã ra ngoài ngàn trượng, thử hỏi chúng ta phải dùng bao nhiêu người mới có thể bao vây nàng?” “Một khi Sở Mính bỏ chạy, chúng lại phải dùng bao nhiêu thời gian, dùng cái giá đắt như thế nào để tìm được vị trí của nàng lần nữa? Đến thời điểm này rồi mà các ngươi vẫn luy luyện vài món kỳ trân dị bảo ở bên ngoài?”