Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1060: Nham hiểm giả dối (4)



Vấn đề là tại sao Chúc Quang âm lại lấy ‘Thời chi kính tượng’ của Kiếm Tàng
Phong ra để cản hắn?
Chẳng lẽ nói trong nhận thức của Chúc Quang âm, vị Kiếm sư huynh này cũng
là một Siêu thiên trụ có thể chống lại Huyết Nhai Đao Quân và Lý Trường
Sinh?
Sở Hi Thanh không thể tưởng tượng nổi.
Hắn đã đoán ra vị Kiếm sư huynh này thâm tàng bất lộ rồi, nhưng không ngờ bị
này lại thâm tàng bất lộ đến nước này!
Sau khi Kiếm Tàng Phong vượt qua giai đoạn mờ mịt, hai mắt hắn liền co lại,
nhìn vào Cửu Thiên niệm luân ở sau lưng Sở Hi Thanh: “Cửu Luân thần ấn?
Nhai Tí đao?”
Hắn nhập môn sau Tần Mộc Ca, nên cũng biết đây là công cụ để t Tần Mộc Ca
tu luyện Cửu Luân thần ấn.
Sở Hi Thanh thì lại ôm quyền, một thân Nhai Tí đao ý tràn ra ngoài: “Sở Hi
Thanh gặp qua Kiếm sư huynh.”
“Ngươi gọi ta là sư huynh? Nói như vậy bây giờ mới qua không bao nhiêu năm?
Không ngờ sau Tần Mộc Ca thì tông môn lại có Huyết Nhai thánh truyền thứ
hai! May mắn thay! May mắn thay!”
Khi Kiếm Tàng Phong tiến vào bí cảnh thời gian, thì Tần Mộc Ca vẫn còn ở Vô
Tướng thần tông.
Khóe môi hắn cong lên, vui vẻ nói: “Không nói nhảm nữa, rút đao ra đi! Để ta
xem Nhai Tí đao của ngươi ra sao! Ta chỉ là một ảo ảnh trong gương, bị Chúc
Quang âm khống chế, sẽ không nương tay, hi vọng ngươi cũng vậy.”
Thật ra Kiếm Tàng Phong vẫn có chút ít chí của riêng mình, có thể chống cự
mệnh lệnh của Chúc Quang âm.
Nhưng hắn lại không muốn cho Sở Hi Thanh biết.
Kiếm Tàng Phong cũng rất muốn nhìn thấy Nhai Tí đao của đối phương.
Một vị Huyết Nhai thánh truyền khác của tông môn là Tần Mộc Ca đã tiếp cận
tam phẩm, nếu Kiếm Tàng Phong lĩnh giáo nàng, đó chính là muốn ăn đòn, mà
còn không nhìn ra gì cả.
Sở Hi Thanh ở đối diện thì lại khác, tu vị của hắn không quá ngũ phẩm được.
Kiếm Tàng Phong cầm chặt kiếm của mình, hắn chuẩn bị cẩn thận một chút, lấy
ổn làm chủ.
Phương pháp đối phó với Nhai Tí đao chính là ‘không tấn công’.
Đầu tiên, không chủ động công kích, lấy phòng ngự làm chủ, Nhai Tí đao liền
không thể làm gì hắn.
Chờ hắn dùng Lượng Thiên thánh truyền và Bình Thiên thánh truyền đánh bại
tên này rồi nói sau.
Sắc mặt Sở Hi Thanh lạnh lùng, cũng nắm chặt chuôi đao: “Như vậy sư đệ sẽ
không khách khí! Sư huynh chú ý!”
Lúc này, trong cơ thể hắn đang ấp ủ ‘Quang âm Nhất Thuấn + Vô Cực Trảm =
Phong Chi Ngân = Vô Tướng Thần Phong sát’.
Cheng!
Hai người rút đao kiếm gần như cùng một lúc.
Một cái chớp mắt tiếp theo, mi tâm của Kiếm Tàng Phong đã xuất hiện một vệt
máu.
Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng ‘móa’, cái tên này còn tu luyện cả một bộ
phận căn cơ của Tru Thiên đao.
Còn cả cái bí pháp vô hình vô tượng, vô thanh vô sắc, vô thủy vô chung, vô
biên vô hạn, không thể chỉ tên kia nữa, rốt cuộc đó là thứ gì?
Lúc này, bàn tay to lớn kia tiếp tục đưa Sở Hi Thanh đi lên trên, đi được một
đoạn nữa thì lại dừng lại.
Lần này, Sở Hi Thanh không nhận ra bóng người xuất hiện trong mây mù kia.
Nhưng hắn đã từng nhìn thấy vị này ở Tổ Sư đường của Vô Tướng thần tông.
Đây là tông chủ đời thứ tám của bọn họ, cũng là vị tuyệt đại tông sư đã dời bản
sơn của Vô Tướng thần tông đến Vạn Thần hạp, che chở U Châu 7500 năm.
Nhưng hình tượng của vị này không tốt lắm, khuôn mặt như ngựa, sắc mặt hơi
xanh trắng, nhìn qua giống như Ma thần Mã diện Thiên Vương ở U Minh địa
ngục.
Tông chủ đời thứ tám nhìn Sở Hi Thanh và Tam Tương võ ý trên người hắn một
chút, liền nhướng mày nói: “Tam Tương võ ý? Ngươi là đệ tử Vô Tướng thần
tông?”
“Đúng vậy!” Sở Hi Thanh cung kính khom người thi lễ: “Hậu bối đệ tử gặp qua
tông chủ đời thứ tám!”
Tông chủ đời thứ tám gật đầu: “Xuất đao đi, không cần nói nhảm, nếu ngươi đã
nắm giữ Tam Tương võ ý tầng mười, vậy chứng tỏ là mạch Tru Thiên. Để ta
xem võ đạo của mạch này đã hoàn thiện hay chưa?”
Tại thời đại kia của hắn, Huyết Nhai Đao Quân còn chưa sinh ra, chỉ có Mính
Kính Đao Quân là người cùng thời đại với tông chủ đời thứ tám. Nhưng khi đó
Minh Kính Đao Quân vẫn chưa sáng tạo ra Thần Phong Minh Kính đao pháp và
Thiên Thù Thần Ý đao pháp, một mạch Nhai Tí vẫn còn chưa có thành tựu gì.
Còn về phần Tru Thiên đao của Vô Tướng thần tông, khi đó cũng chưa đạt đến
cấp thánh truyền.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì vui vẻ, sắc mặt hắn nghiêm túc, tay đè đao, giọng nói
cung kính: “Xin mời tổ sư chú ý, Tru Thiên đao của đệ tử đã có chút thành tựu.
Cây đao này không ra thì thôi, đao ra nhất định phải thấy máu!’
Tông chủ đời thứ tám lại thấy buồn cười.
Xem ra vị hậu bối này rất có tự tin, rất biết mèo khen mèo dài đuôi.
Nhưng mà theo hắn biết, Tru Thiên đao đúng là có lực bộc phát rất mạnh, mấy
đao đầu tiên sẽ rất kinh khủng, thường sẽ phân thắng bại trong ba hoặc năm
đao, nên mình vẫn phải cẩn thận một chút. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com