Tông chủ đời thứ tám đè kiếm bên eo: “Đến đây đi!” Hắn rút kiếm sao, sau đó một đạo kiếm quang đâm thủng thời gian, xuyên qua không gian mà đâm thẳng về phía Sở Hi Thanh. Kiếm pháp của hắn chính là truyền thừa được công nhận là tốc độ nhanh nhất của Vô Tướng thần tông, Thái Hư Cửu Cung kiếm. Thời gian qua nhanh, chớp mắt như tuế! Vì vậy hắn không hề lo lắng khi so tốc độ xuất chiêu với Sở Hi Thanh. Hơn nữa tốc độ kiếm của hắn không chỉ nhanh, mà còn tu cả Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm, kiếm cương và kiếm lực đều áp chế người cùng thế hệ! Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, tông chủ đời thứ tám liền nhìn thấy một ánh đao như gương bạc. Tông chủ đời thứ tám không khỏi ngạc nhiên, lòng thầm nói đây là đao pháp gì? Còn nữa, không phải song phương đã nói là so tốc độ xuất chiêu sao? Sao ngươi lại dùng đao pháp gì thế này? Lúc này, tại Đạo Nhất điện ở trên Vô Tướng thần sơn, tất cả mọi người ở đây đều có vẻ mặt khác nhau. Tại gần nửa khắc trước, Lý Trường Sinh quả thật là bị tức đến suýt hộc máu. Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy Kiếm Tàng Phong và tông chủ đời thứ tám cũng bị Sở Hi Thanh đánh bại bằng một đao, lúc này sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút. Không chỉ một mình hắn bị Sở Hi Thanh lừa gạt, mà cả nhân vật như tông chủ đời thứ tám cũng bị tên Sở Hi Thanh này lừa gạt. Tên tiểu tử Sở Hi Thanh này, tuổi còn nhỏ mà sao đã nham hiểm giả dối như vậy rồi? Lý Trường Sinh lại phát hiện ra, ánh mắt của Lư Thủ Dương đang nhìn mình có chút không đúng. Nội tâm Lý Trường Sinh hơi khó chịu, hắn biết mình đã bị ‘Thời chi kính tượng’ hãm hại. Ngày xưa, khi bọn họ tranh cướp vị trí tông chủ, ai có thể lấy được Thần Vọng kiếm thì kẻ đó sẽ nhanh chóng đột phá nhất phẩm. Kết quả mấy người này đến vỡ đầu chảy máu, thì hắn đột nhiên xuất hiện, cướp lấy vị trí tông chủ. Vì vậy mấy tên này vẫn không chịu phục. Bây giờ Lư Thủ Dương nghe thấy lời nói của “Thời chi kính tượng’ kia, chỉ sợ là càng uất ức hơn. Mặt Lý Trường Sinh vẫn thản nhiên, hắn ho một tiếng, vuốt chòm râu dài: “Xem ra đao pháp của đứa nhỏ này đã rất thành thạo rồi, đã có chút mùi vị hạ bút thành văn, rất tốt! Không tệ! Chỉ là phương pháp dùng đao này có chút không quang minh lỗi lạc.” Bằng không thì làm sao hắn có thể bại bởi một đao? Sau này vẫn phải giáo dục cho tốt. Cái tên nhóc này có hình tượng rất tốt, đao cũng rất lợi hại, sau này chính là hình tượng bên ngoài của Vô Tướng thần tông bọn họ, đại diện cho thần tông nhất phẩm, cần phải có phong thái quân tử. Yến Quy Lai lại bật cười một tiếng: “Đây không phải là luận võ so tài, mà chính là liều mạng chém giết, đương nhiên phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ta lại cảm thấy tên nhóc này không tệ lắm, rất thú vị.” Trong lòng hắn thì lại nghĩ thầm, cái tên tông chủ này còn có mặt mũi nói người khác sao? Lấy Lý Trường Sinh cầm đầu, cả một đám tu luyện Bình Thiên kiếm đều là tiểu nhân nham hiểm xảo trá. Dù là Tông Tam Bình kia cũng không ngoại lệ. Đại trưởng lão Tuần Sơn đường Phương Chính cũng cười nói xen vào, hắn tràn đầy kính phục: “Ta cũng không biết là tông chủ đại nhân tu luyện căn cơ của Tru Thiên đao từ lúc ngũ phẩm đâu. Không hổ là tông chủ, mười tám tuổi đã bắt đầu tu luyện ba môn thánh truyền, thực sự là kinh người.” Lý Trường Sinh cả kinh, Phương Chính này quả thật là hết chuyện để nói. Quả nhiên, Lư Thủ Dương đã hừ nhẹ một tiếng: “Lại nhớ đến năm đó, tông chủ đại nhân trong mắt trong chúng ta chỉ là một Thiên trụ hơi mạnh một chút mà thôi, cũng chưa từng thể hiện nền tảng của bất kỳ thánh truyền nào. Phần thâm tàng bất lộ này, quả thực là rất có phong thái của mạch Bình Thiên trong Vô Tướng thần tông. Nhưng Lư mỗ lại càng muốn biết, khi đó ta và Ngạo sư huynh ở trong mắt ngươi lại vụng về như vậy sao?” Sắc mặt hắn lạnh lẽo, nụ cười gằn không có một hơi ấm, khiến cho bầu không khí trong phòng đột nhiên âm trầm hơn vài phần. Vẻ mặt Lý Trường Sinh có hơi lúng túng, nhất thời không biết trả lời thế nào mới tốt. May mắn là sự chú ý của mọi người trong điện vẫn bị Sở Hi Thanh hấp dẫn qua. “Đối thủ thứ tư lại là tông chủ đời thứ hai?” “Tông chủ đời thứ hai cũng là cao nhân nhất phẩm, sau khi tiếp nhận tông môn thì gian khổ lập nghiệp ở phương bắc, sáng lập Bình Thiên thánh truyền hoàn chỉnh, thiết lập căn cơ cho thần tông chúng ta. Có người nói, nếu khi đó tông chủ đời thứ hai ở thần tông nhất phẩm khác, thì hắn đã đánh vỡ giới hạn người và thần, có hi vọng lên cấp Siêu Phẩm. Chỉ là không biết hai người này giao thủ sẽ thế nào?” “Ta xem trọng Sở Hi Thanh, đừng thấy hắn dựa vào giả vờ giả vịt để chiến thắng mà nhầm, thật ra đao pháp của hắn đã đăng đường nhập thất.” “Cùng quan điểm! Tru Thiên đao của tên nhóc này đã có căn cơ nhất định, cộng thêm bí pháp đặc biệt của hắn, còn cả môn sát lực kia nữa, không có bao nhiêu ngũ phẩm có thể đỡ đao của hắn đâu. Dù mạnh như Kiếm Tàng Phong, hơi không cẩn thận là đã thua ngay. Nhai Tí đao của hắn lại càng mạnh mẽ hơn, còn có thể phản xạ cả khoái kiếm của tông chủ đời thứ tám, đã mạnh đến mức không nói lý rồi.” “Kẻ này. . . ta nên nói thế nào mới tốt đây, hắn lại giả vờ Tru Thiên thánh truyền rồi kìa . . .” “Rõ ràng là có thể lấy lực ép người, lấy đao chiến thắng, nhưng lại muốn chơi trò này.” “Khi đó tông môn còn chưa có Tru Thiên thánh truyền, tông chủ đời thứ hai cũng không bị hắn lừa gạt chứ?”