Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1066: Còn sống (5)



Mà một khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh đã bị tác dụng phụ của Thần Vọng
kiếm ảnh hưởng, tâm lý bắt đầu biến hóa, trở nên ngông cuồng tự đại.
Quả thực là lẽ nào có lý đó!
Ta chỉ xem ngươi là tức phụ của mình, vì thế mới nhường nhịn ngươi ba phần.
Ngươi lại đánh mãi chưa xong!
Lại bị người đè đầu cưỡi cổ, chỉ sợ Sở mỗ sẽ mang tiếng sợ vợ!
Sắc mặt của Sở Hi Thanh càng ngày càng lạnh lẽo.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, ta không đánh lại Sở Vân Vân, lẽ nào còn không đánh
lại một cái ‘Thời chi kính tượng’ như ngươi sao?
Sau một chiêu tiếp theo, Sở Hi Thanh không lùi nữa, đao thế của hắn cũng phát
sinh biến hóa.
Cực chiêu – Hồi Điện Trảm.
Hắn xoay người đánh một đao toàn lực về phía cổ của Tần Mộc Ca.
Tần Mộc Ca không khỏi ồ một tiếng đầy ngạc nhiên, trong mắt cũng hiện ra vẻ
kinh ngạc.
Tốc độ đao của nàng rõ ràng là nhanh hơn Sở Hi Thanh một đường, vậy mà cái
tên này còn dám lấy công đối công.
Một đao này như là đao lấy mạng đổi mạng vậy.
Tần Mộc Ca cau mày, nhưng vẫn dứt khoát chém xuống.
Nàng sẽ nương tay, chắc chắn sẽ thu đao trước khi lấy tính mạng của Sở Hi
Thanh, nhưng sẽ không nương tay khi còn chưa phân thắng bại.
Hơn nữa cái tên trước mặt này cũng có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, sức khôi
phục cực kỳ mạnh mẽ, dù bị trọng thương thì cũng không chết được.
Nhưng ngay khi ánh đao của nàng chém đến trước người Sở Hi Thanh, ánh mắt
của Tần Mộc Ca lại hơi đọng lại.
Đây là ngoại cương của Bá thể? Hơn nữa còn được dung hợp với sát lực cực kỳ
mạnh mẽ.
Lúc này Tần Mộc Ca đã hiểu ý định của Sở Hi Thanh, nàng lập tức thu đao về
trước ngực, cản một đao của Sở Hi Thanh.
Tốc độ đao của nàng đã gia tăng trong chớp mắt, nhưng vì vội vàng thu đao về,
tụ lực không đủ, nên vẫn bị một đao này đánh cho trượt về phía sau, gần như đã
ra khỏi bàn tay khổng lồ kia.
Sở Hi Thanh thì lại không buông tha, truy kích như hình với bóng!
Hắn bị tức phụ đuổi đánh gần một khắc đồng hồ, cảm thấy khá là uất ức, bây
giờ đến lượt hắn rồi.
Hắn sử dụng Vô Cực Trảm, trực tiếp chém một đao Phong Chi Ngân qua.
Tần Mộc Ca hơi ngẩn người, phát hiện mình thế mà lại không nhìn rõ đao của
Sở Hi Thanh, thậm chí còn không phân biệt được phạm vi của cả người lẫn đao
này.
Nàng nhíu mày một cái, thân hình lập tức lùi lại phía sau.
“Vô thủy vô chung, vô biên vô hạn, đao pháp tốt!”
Thân pháp của nàng và Sở Hi Thanh cũng không khác gì nhau, nhưng càng mờ
ảo hơn, càng khó dò hơn, càng vô thường hơn, cũng càng khó nắm bắt hơn.
Tần Mộc Ca vẫn không nắm chắc có thể đỡ được một đao này của Sở Hi Thanh,
liền dứt khoát không đỡ nữa. Thân pháp của nàng vượt qua Sở Hi Thanh, không
để Sở Hi Thanh chạm vào nửa góc áo của nàng, nhưng Tần Mộc Ca cũng không
thể né tránh hoàn toàn.
Ánh đao của Sở Hi Thanh vẫn luôn cách nàng khoảng ba thước. Hắn còn không
ngừng lợi dụng đao thế, áp chế không gian hoạt động của nàng.
Hai người một đuổi một chạy, bóng người cả hai biến hóa, dịch chuyển, na di ở
trên bàn tay khổng lồ.
Bọn họ đều có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, đều không sợ tiêu hao chân
nguyên, thân pháp cực chiêu cứ thích là dùng thôi.
Sở Hi Thanh đuổi theo Tần Mộc Ca gần một khắc đồng hồ.
Sau đó, nội tâm hắn bắt đầu sợ hãi, tác dụng phụ của Thần Vọng kiếm cũng
không thể ngăn cản tâm trạng kiêng kỵ và e ngại của hắn.
Đây hoàn toàn là không đuổi kịp mà? Đánh không trúng người, vậy thắng thế
nào?
Bá Võ Vương ở đối diện, hoàn toàn là đứng ở thế bất bại.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, quay đầu nhất định phải bỏ thêm công sức vào thân
pháp và võ đạo, phải tăng cường những điểm yếu này lên.
Nhưng hắn và Tần Mộc Ca bây giờ, vốn đã chênh lệch một phẩm rồi.
Năng lực của Thần Vọng kiếm tử thể có hạn, chỉ gia tăng thiên phú và tu vị của
hắn, chứ không thể gia tăng cảnh giới võ đạo của hắn.
Sở Hi Thanh cũng không cảm thấy chán nản, Tần Mộc Ca bắt đầu luyện võ từ
năm mười tuổi, luyện hơn ba năm mới có thành tựu như vậy, còn ở trong bí
cảnh thời gian một năm, mà mình mới luyện bao lâu?
Ngày sau còn dài!
Sở Hi Thanh tin chắc sau này mình sẽ có cơ hội tìm lại bản lĩnh của phu quân.
Ngay khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ cách hạn chế thân pháp của đối phương,
thì Tần Mộc Ca ở đối diện đã chém một đao về phía hắn.
Con ngươi của Sở Hi Thanh trợn lên, mắt hiện ra vẻ không dám tin tưởng. Cũng
không phải vì đối phương đánh một đao bất ngờ, mà là đao thế kia chính là
không thể dự đoán.
Vô hình vô tượng, vô thanh vô sắc, vô thủy vô chung, vô biên vô hạn, không thể
chỉ tên. . . Đó chính là Vô Cực Trảm!
Tần Mộc Ca chỉ nhìn hơn một ngàn đao Vô Cực Trảm của hắn, vậy mà đã học
được?
Đây là cái ngộ tính thần tiên gì?
May mắn là Vô Cực Trảm của Tần Mộc Ca rất thô sơ, chỉ mạnh hơn Bạch Mã
Phi Mã một chút thôi.
Năng lực báo trước của Thái Thương Thông Thần đã hoàn toàn biến mất, nhưng
Sở Hi Thanh vẫn có thể dựa vào ‘Động Sát’ của mình, bắt được quỹ tích ánh
đao của đối phương.
Nhưng tương ứng với đó, Tần Mộc Ca cũng có thể phá giải một bộ phận ảo diệu
của Vô Cực Trảm, nàng cũng có thể cảm ứng được vị trí ánh đao của Sở Hi
Thanh. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com