Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1067: Còn sống (6)



Thân pháp của hai người bắt đầu chậm lại, song đao của hai người bắt đầu va
chạm, một cái hô hấp giao thủ không dưới bảy mươi lần. Làm cho tia lửa bắn
bốn phía, âm thanh binh khí va chạm quanh quẩn trên bàn tay khổng lồ này.
Tần suất giao thủ hơi hạ thấp là vì sau khi bọn họ sử dụng Vô Cực Trảm, tốc độ
đao và thân pháp đều chịu ảnh hưởng nhất định.
Lúc này, bởi vì tâm linh của Sở Hi Thanh chấn động mạnh, nên tác dụng phụ
của Thần Vọng kiếm lại biến mất.
Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, vẫn đối đầu chính diện với Tần Mộc Ca.
Xuất phát từ tâm tình kỳ dị nào đó trong nội tâm, Sở Hi Thanh cho rằng mình
không thể sợ được! Không thể để Tần Mộc Ca phiên bản nhỏ tuổi coi mình là
bọn chuột nhắt nhát gan, không thể mất mặt xấu hổ ở trước mặt Tần Mộc Ca.
Đao thế của hai người đều hung hãn không sợ, không ai nhường ai. Đao ý cũng
giao phong kịch liệt, thần niệm va chạm không ngớt.
Lúc này, tâm linh của Sở Hi Thanh lại như giếng cổ, hắn không hề gợn sóng,
bắt đầu tiến vào một trạng thái kỳ dị nào đó.
Hắn cũng từng cảm nhận được loại trạng thái này, đây là năng lực Thông Huyền
của Thái Thượng Thông Thần, nó có thể tăng cường ngộ tính, cảm ngộ sâu hơn
với áo nghĩa của thiên địa, xấp xỉ như đốn ngộ.
Bình thường thì hắn không thể duy trì loại trạng thái này, chỉ là một cái vỗ trán,
hoặc là một cái ngây người, sau đó liền sẽ biến mất tăm.
Nhưng ngày hôm nay, Sở Hi Thanh bị Tần Mộc Ca chén ép, hắn lại duy trì
được năng lực Thông Huyền này.
Lý giải và hiểu biết của hắn với những võ đạo như Thần Phong Minh Kính đao
và Mị Ảnh Vân Tung đều tăng lên, võ ý cũng cấp tốc bay lên, nhìn rõ Thiên đạo
chi vận, còn dung hợp vào trong đó.
Sở Hi Thanh thậm chí còn có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu với Vô Cực Trảm của
mình, hắn không ngừng hoàn thiện và tăng cường đao của mình.
Hắn căn bản không chú ý đến, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thần
Phong Minh Kính đao và Mị Ảnh Vân Tung, Tam Tương võ ý của hắn đều tăng
lên đến tầng mười một.
Đao pháp của hắn càng ngày càng mạnh hơn, càng thành thạo hơn, thậm chí là
xuất thần nhập hóa. Thân pháp cũng càng ngày càng mờ ảo khó dò, vô thường
vô định.
Sở Hi Thanh cũng không chú ý đến ba ấn ký trên đỉnh đầu của mình càng ngày
càng sáng hơn, đây là dấu hiệu khi được lòng ba vị thần linh.
Cùng lúc đó, số lượng điểm huyết nguyên của hắn cũng đang tăng lên rất nhanh.
Trong con ngươi màu xanh lam của Tần Mộc Ca cũng hiện ra ánh sáng lộng lẫy
và hưng phấn, dần dần bắt đầu nghiêm túc hơn.
Từ khi luyện võ đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một đối thủ có lực
lượng ngang với mình.
Dù đối phương dùng Thần Vọng kiếm để rút ngắn chênh lệch, nhưng dù sao thì
vẫn thấp hơn nàng một phẩm, nhưng người này vẫn có thể chiến đấu không
phân cao thấp với nàng.
Theo thời gian trôi qua, miệng mũi song phương đều tràn ra một ít bọt máu.
Đây là vì hai người đối kháng với cường độ cao, lục phủ ngũ tạng của hai người
đều bị thương ở một mức độ nhất định.
Nhưng điều này khiến cho sức chiến đấu của bọn họ không giảm mà lại tăng,
toàn thân đều xuất hiện ngọn lửa ‘Táng Thiên thần diễm’ màu đen, cháy cao
năm trượng, như một bó đuốc. Điều này để cho lực lượng của bọn họ càng
mạnh mẽ hơn, tốc độ đao càng nhanh hơn, thân pháp càng quỷ dị hơn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Sở Hi Thanh cuối cùng cũng thoát khỏi trạng
thái Thông Huyền.
Lúc này, Sở Hi Thanh chỉ thấy tê cả da đầu, hắn phát hiện Vô Cực Trảm của
Tần Mộc Ca càng ngày càng khó lường hơn.
Trong khoảng thời gian này, Sở Hi Thanh dựa vào năng lực Thông Huyền để
làm cho võ đạo của bản thân tăng mạnh. Tần Mộc Ca cũng không kém bao
nhiêu. Vô Cực Trảm của nàng cũng đang hoàn thiện hơn.
Điều khiến Sở Hi Thanh vui mừng chính là, Tần Mộc Ca bây giờ vẫn chưa có
tích lũy hùng hậu bằng Sở Vân Vân. Nàng vẫn chưa cảm ngộ được áo nghĩa
chân chính của Vô Cực Trảm, chỉ có hình mà thần lại không giống.
Nhưng Vô Cực Trảm của Sở Hi Thanh đã không có quá nhiều tác dụng với Tần
Mộc Ca nữa.
Ngay khi Sở Hi Thanh đang âm thầm cười khổ, suy nghĩ xem nó nên thay đổi
chiến thuật hay không, đổi về Nhai Tí đao, hoặc là ỷ vào Bá thể và Hữu Vô
Hình Hỗn Nguyên Thần sát của mình, để lấy thương đổi thương với đối
phương. Đúng lúc này, thân hình của Tần Mộc Ca bỗng nhiên lùi lại phía sau,
đứng ở rìa bàn tay khổng lồ.
“Dừng lại.”
Tần Mộc Ca hoành đao trước người, lại tiện tay vén vài sợi tóc tán loạn của
mình, vẻ mặt hiên ngang: “Đã nói là đánh nửa canh giờ, nhưng bất tri bất giác
lại đánh gần hai canh giờ. Thời gian đã không còn sớm, ngươi nên đi lên, bằng
không sẽ hỏng việc.”
Sở Hi Thanh thấy thế thì sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp.
Là do hắn quá tập trung, cho nên không chú ý đến thời gian.
Nhưng cùng lúc đó, nội tâm của hắn lại có một cảm giác thất vọng và mất mát.
Sở Hi Thanh còn muốn đại chiến với Tần Mộc Ca mấy vạn hiệp.
Hắn không có nhiều cơ hội giao thủ với Tần Mộc Ca yếu như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com