Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1071: Chứng đạo Vĩnh Hằng (3)



Nhưng vào lúc này, một nữ tử trung niên có sắc mặt hơi đỏ, mặc đạo bào màu
xanh đã rơi vào trước người hai người.
Đó là đại trưởng lão Hoang Hồng Diễm của Thần Hoang Bất Lão thành, một vị
võ tu nhị phẩm hạ, lông mày của nàng hơi cau lại: “Hai vị đạo hữu, xin hỏi
trong bí cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vô Tướng thần tông các ngươi đến
cùng là muốn làm gì?”
Một vị đại trưởng lão của Bắc Thiên môn ở bên cạnh cũng liếc mắt nhìn qua.
Thanh Hư Tử liếc mắt nhìn qua, sau đó lại nở nụ cười: “Hoang đạo hữu không
cần lo lắng, việc này liên quan đến cơ mật của tông ta, không thể nói cho người
ngoài, đạo hữu muốn biết rõ ràng, vậy cứ xem tiếp là được.”
Sao hắn có thể báo cho mấy người này biết?
Chẳng may đám người Thần Hoang Bất Lão thành này nổi lòng xấu xa, vậy thì
cũng có chút phiền phức.
Hoang Hồng Diễm nghe vậy thì cảm thấy khá là bất mãn: “Chuyện gì mà không
thể nói với người khác, Vô Tướng thần tông các ngươi che che giấu giấu, giấu
đầu lòi đuôi, đây không phải là cách để đối xử với đồng minh.”
Trong mắt Ngạo Quốc lại chứa vẻ trào phúng, mở miệng cười một tiếng: “Việc
này quan hệ đến hưng suy của tông ta, Hoang đạo hữu không nên hỏi nhiều.”
Giọng nói hắn lạnh lẽo cứng rắn, trong lòng lại tràn đầy khinh thường.
Không phải Vô Tướng thần tông không biết những hành vi trong bóng tối của
Thần Hoang Bất Lão thành, chỉ là lười để ý mà thôi.
Chỉ cần đoạn Tuyệt Bích trường thành mà Thần Hoang Bất Lão thành trông coi
không bị chiếm đóng, vậy Vô Tướng thần tông tạm thời có thể khoan nhượng.
Còn về phần đồng minh?
Chỉ cần Vô Tướng thần tông còn sừng sững trên đời, vẫn là thần tông nhất
phẩm, vậy Thần Hoang Bất Lão thành vĩnh viễn sẽ là đồng minh, hay chính xác
hơn là tiểu đệ của Vô Tướng thần tông.
Hoang Hồng Diễm hơi biến sắc mặt, biết có hơi cũng không hỏi được gì.
Nàng nhíu mày, nhìn về phía tòa tháp đá cao to cổ điển và thô lỗ kia.
Hoang Hồng Diễm cũng cảm giác được, chuyện đang phát sinh bên trong bí
cảnh, có thể cực kỳ bất lợi với Thần Hoang Bất Lão thành bọn họ.
Lúc này, tất cả đại năng trên trời dưới đất đều cảm ứng được dị biến ở phương
bắc, bọn họ hoặc là sử dụng pháp thuật cao siêu, hoặc là bay lên cao mấy vạn
trượng để quan sát.
Tất cả đều nghi ngờ không thôi mà dòm ngó về phía U Châu, không có ai là
ngoại lệ.
“Bí cảnh thời gian? Bên đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Có người đang nhiễu loạn thời gian và không gian, là vị Cổ thần Chúc Quang
âm kia sao? Nhưng thần kiếp của vị này phải là 17.000 năm sau mới đúng chứ?
“Kiếm ý mạnh thật, đây tuyệt đối không phải là Chúc Quang âm!”
“Lần bí cảnh này, rốt cuộc là đã có biến cố gì?”
Lúc này, trên một đỉnh núi hoang cách lối vào bí cảnh khoảng tám ngàn dặm,
một thanh niên mặc đạo bào thêu hình các ngôi sao đang nhíu mày nhìn về phía
bí cảnh thời gian.
Hắn trông hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn lãng. Nhưng nơi thái dương lại
cắm một cái kiếm rất nhỏ như tăm xỉa răng.
Thanh kiếm này dài khoảng một thước rưỡi, đâm vào từ bên trái của thái dương,
lại xuyên ra từ bên phải.
Nếu như có bất kỳ một nhân vật ở Thiên Bảng nào ở đây, thì đều sẽ nhận ra vị
này chính là cao nhân Thiên Bảng đương đại. Hạng 36 Thiên Bảng, Tinh thần
Đại pháp sư – La Hán Tông!
Hai mắt người này tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Mình cũng bị người khác nhờ vả, đưa một đám võ tu trẻ tuổi vào trong mà thôi,
vì sao lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy?
Không đến mức này chứ!
Lúc này, La Hán Tông cảm ứng được một khí tức cực kỳ quan thuộc ở phía sau,
khí tức này vừa quỷ dị lại vừa khó lường.
La Hán Tông hơi nhướng mày: “Ta muốn biết, rốt cuộc thì trong đó đã xảy ra
chuyện gì?”
“Ngươi không đoán được sao?”
Ban đầu, tiếng nói đáp lại La Hán Tông là một giọng nữ lanh lảnh như chuông,
nhưng ngay sau đó, lại hóa thành giọng nam: “Có người đang dùng vô thượng
Kiếm đạo để chặt đứt thời gian và không gian, hoàn thành nghi thức, nhờ đó
chứng đạo Vĩnh Hằng. . .”
“Tất nhiên là ta biết!” La Hán Tông buồn bực đánh gãy giọng nói này: “Ta
muốn hỏi là, rốt cuộc là ai ở trong đó? Dù thế nào cũng không phải là Chúc
Quang âm, đúng không?”
“Dựa theo kiếm thế này, hẳn là người đã biến mất hai vạn năm, Mộc Kiếm Tiên
- Tùng Duyên Niên!”
Giọng nam nữ hỗn hợp kia cũng ngậm lấy vẻ nghi ngờ và khó hiểu: “Nhưng ta
cũng không hiểu, hắn làm thế nào để chém một kiếm này? Chúc Quang âm là
người chết sao? Lại cho phép Tùng Duyên Niên sử dụng một chiêu vô thượng
như vậy?”
Sau đó, giọng nói lại hơi dừng lại: “Đúng rồi, vị khách hàng kia của chúng ta đã
liên hệ với ta, hắn muốn giao dịch với ngươi. Hắn muốn ngươi tiến vào bí cảnh,
phá hoại nghi thức của Tùng Duyên Niên, hắn có thể cung cấp cho ngươi một
thần dược kéo dài hai trăm năm tuổi thọ!”
La Hán Tông lại cười gằn một tiếng, không chút do dự mà phẩy tay áo một cái,
trực tiếp tay về phía nam.
“Không làm! Ngươi bảo hắn mau chóng trả công nên trả cho ta đi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com