Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1072: Chứng đạo Vĩnh Hằng (4)



Giọng nam nữ hỗn tạp kia lại khá là bất ngờ: “Đúng là hiếm thấy, ngươi luôn là
thấy tiền sáng mắt cơ mà! Chỉ cần giá cả thích hợp, giao dịch thiếu đạo đức đến
đâu ngươi cũng làm, vì sao lần này lại từ chối?”
La Hán Tông lười trả lời.
Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm.
Hắn kiếm tiền là vì kéo dài tính mạng, là vì chứng đạo.
Nhưng kiếm tiền trên đầu Tùng Duyên Niên thì lại không được.
Vị Mộc Kiếm Tiên này che chở nhân tộc hơn vạn năm, từng đẩy lùi ba lần thần
kiếp, sáu lần tai ương Cự linh.
Nếu như không có vị này, chưa chắc đã có La Hán Tông hắn ở trên đời.
Huống hồ. . .
La Hán Tông nghiêng đầu nhìn về phương hướng của Vô Tướng thần sơn.
Bên đó có một đạo kiếm khí vàng óng xông thẳng lên ba vạn trượng, đâm thẳng
vào vòm trời.
Dù cách xa mấy ngàn dặm, thì vẫn có thể nhìn thấy.
Mà tất cả người nhìn thấy cỗ kiếm ý này, đều có thể cảm giác được sức mạnh
‘Tru diệt’ kinh khủng ở bên trong kiếm ý.
Cỗ kiếm ý này, tru diệt tất cả ý tưởng không nên có của bọn họ.
Đó là Lý Trường Sinh. . .
Tất cả tông chủ của thần tông nhất phẩm đều không vào Thiên Bảng.
Đây là vì sức chiến đấu của bọn họ đều nằm trong hàng ngũ Siêu Phẩm.
Nhưng nếu như vị này bỏ thần khí trấn tông Thần Vọng kiếm và Vô Tướng thần
ấn, thì sức chiến đấu vẫn nằm trong ba vị trí đầu của Thiên Bảng!
Vị này đang lấy kiếm ý để uy hiếp toàn bộ thiên hạ.
Vào giờ phút này, người dám vào cảnh nội U Châu, chém!!!
. . .
Thành Vọng An, bên trong hoàng thành đã vang lên chín tiếng chuông.
Một vị hoàng giả mặc long bào đi dạo bên ngoài đại điện, mắt nhìn về phương
xa.
Hắn đứng ở trên chín mươi chín bậc đá cẩm thạch, dáng người cao to hùng vĩ,
làn da như cổ đồng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tựa như đao khắc, ánh mắt sáng
quắc, tựa như bễ nghễ thiên hạ.
Sau lưng vị này là một đám thái giám và cung nữ, tất cả bọn họ đều đang quỳ
tại chỗ, thân thể nằm rạp trên mặt đất, trán đã chạm đất, không ai dám thở mạnh
một hơi.
Vị này bình tĩnh nhìn về phương bắc một lúc lâu, mãi đến khi mấy vị thái giám
già cả và ba tên Đô chỉ huy sứ của Cẩm y vệ vội vàng đi đến, thì vị này mới
chuyển tầm mắt.
“Dị tượng ở phương bắc thật kinh người, dòng sông thời gian đang nổi sóng, ta
còn có thể cảm giác được hai cỗ vô thượng kiếm ý ở bên đó, các ngươi có biết
U Châu đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chúng thần tạm thời vẫn chưa biết được!”
Một vị thái giám già cả mặt đầy mồ hôi lạnh, mở miệng nói: “Chỉ biết là có
quan hệ với bí cảnh thời gian ở phương bắc. Chuyện hôm nay quá bất ngờ,
trước đó lại không có bất kỳ dấu hiệu nào, vì vậy bên phía U Châu vẫn chưa
truyền tin tức về.”
Người mặc long bào không khỏi hừ nhẹ một tiếng, tựa như đang bất mãn: “Như
vậy Thiết Sơn Tần thị nói thế nào?”
“Không có tin tức.” Vị thám giám kia nhíu chặt lông mày: “Vừa rồi, đại trưởng
lão Yến Quy Lai của Vô Tướng thần tông đã dùng một thanh chiến đao để
phong tỏa một ngàn dặm quanh Thiết Sơn. Mấy vị tộc lão của Thiết Sơn Tần thị
cũng không thể làm gì, không thể truyền được bất kỳ tin tức nào. Uy Viễn Hầu,
An Bắc đại tướng quân Tần Thắng thì đang ở Tuyệt Châu, nhất thời không thể
liên lạc.”
“Yến Quy Lai?”
Vị kia nỉ non một tiếng, sau đó lại than thở: “Khí vận của Vô Tướng thần tông
hưng thịnh đến thế sao? Một cái Vạn Ma quật áp chế một cái Tố Phong Đao,
giờ lại có một cái Yến Quy Lai.”
Sau đó, ánh mắt hắn đọng lại, nhìn xuống mấy người đang quỳ ở bậc thang:
“Vậy ta cần các ngươi làm gì?”
Giọng nói của vị này rất nhẹ, nhưng lại như sấm nổ ở bên tai mấy vị thái giám
và Đô chỉ huy sư ở đây, khiến cho màng nhĩ của bọn họ xuất hiện từng tia từng
tia máu.
Nhưng đúng lúc này, một bóng mờ hình người bỗng nhiên hiện ra ở trước mặt
người mặc long bào.
Đây là phân thần hóa thể của một vị thuật sư nhất phẩm, người ngoài chỉ có thể
nhìn ra vị này đang mặc một đạo bào có hình thái cực bát quái màu đỏ xích kim,
nhưng không thể nhận ra bộ mặt của hắn.
“Bệ hạ không cần làm khó bọn họ, chuyện ở phương bắc đúng là đã vượt quá
năng lực của bọn họ.”
Thần sắc người kia hơi động, nhìn vào cái bóng người phiêu hốt bất định này:
“Quốc sư có biết nguyên do của dị tượng ở U Châu không?”
“Xin bệ hạ thứ tội cho ta dùng phân thần đến đây.”
Bóng người phiêu hốt kia cúi đầu xuống, sau đó mới nói: “Việc ở phương bắc,
là do có một vị đại năng có ý dùng vô thượng kiếm đạo cắt chém thời gian và
không gian, chứng đạo Vĩnh Hằng.”
Trong lời nói của hắn còn ngậm lấy vẻ cảm khái: “Hành động kinh người như
vậy, đã vài ngàn năm chưa từng xuất hiện. Không ngờ hạ thần còn có thể chứng
kiến một nghi thức kinh người như vậy.”
Vị kia nắm chặt song quyền, nhíu chặt lông mày: “Đại năng mà ngươi nói đến
là ai? Có quan hệ với với Vô Tướng thần tông?”
“Đó là nhân vật tuyệt đỉnh ở hai vạn năm trước, Mộc Kiếm Tiên - Tùng Duyên
Niên!” Giọng nói của quốc sư bình tĩnh: “Việc này hiển nhiên là có quan hệ rất
lớn với Vô Tướng thần tông, có lẽ bọn họ còn có ơn hộ pháp cho Mộc Kiếm
Tiên.”
Ánh mắt người kia lập lòe, tựa như đang suy nghĩ và cân nhắc. Sau lưng hắn lại
hiển hóa ra chín con Kim long hư ảo, lăn lộn không thôi bên trong mây khói
huy hoàng.
Mấy hơi thở sau, người này mới nhìn về phía quốc sư: “Quốc sư có lời gì dạy ta
không?”
Quốc sư liền cười khổ nói: “Xin bệ hạ thứ tội, nếu như bệ ha ngồi yên không để
ý đến, việc này chính là có lợi với nhân tộc ta, có lợi với Đại Ninh ta, nhưng lại
bất lợi cho bản thân bệ hạ. Nếu như ngài chuẩn bị ra tay ngăn cản, thì quốc vận
Đại Ninh tổn thất ít nhất ba mươi năm, xét thấy Xích Long đã chết, thời gian
còn lại của chúng ta khẳng định là không đủ, mà nhất định sẽ tạo thành một trận
đại chiến với Vô Tướng thần tông. Vì vậy, hạ thần không có gì có thể dạy, tất cả
đều do bệ hạ tự chọn.”
Người kia cũng không trách tội, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn về phương bắc, sắc
mặt nhất thời biến ảo không ngừng. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com