Thiện Công đường còn cho hắn thêm một lượng lớn thiện công. Sở Hi Thanh ngưng thần cảm ứng, quát sát Vô Tướng thần ấn của mình, hắn phát hiện số lượng thiện công của mình đã tăng lên đến 999.999. Tuy rằng không khoa trương như lúc còn trong bí cảnh thời gian, nhưng cũng đủ để hắn tiêu xài. Ngoài ra, Vô Tướng thần tông còn tìm cho hắn một vị sư phụ. Một tháng sau, người này sẽ đích thân dạy hắn học Tru Thiên đao. Vị này cũng từng là sư tôn của Tần Mộc Ca, Thiên Ha Phong Đao – Tố Phong Đao. Sở Hi Thanh cầm Càn Khôn phi kiếm này, sau đó lấy vài tờ giấy tràn ngập chữ và một xấp ngân phiếu ở chuôi kiếm xuống. Đây là ngân phiếu và thư của Thiết Kỳ Bang, bọn họ gửi qua các trạm dịch của Vô Tướng thần tông, để đưa lên phương bắc. Sau khi Sở Hi Thanh xem xong nội dung, sắc mặt hắn không khỏi chìm xuống, khí tức trở nên lạnh lẽo. Chu Lương Thần vốn đã định đi ra ngoài luyện kiếm, lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Sở Hi Thanh thì không khỏi kinh ngạc, mở miệng hỏi: “Chủ thượng? Quận Tú Thủy có biến cố gì sao?” “Có người muốn lật án cho Tư Không Thiện, động tĩnh còn rất lớn.” Sở Hi Thanh cười lạnh, tiếp tục nhìn nội dung tiếp theo: “Việc này đã không cần lo lắng, có lẽ vài ngày nữa là có thể giải quyết được.” Việc hắn quan tâm hơn chính là tình hình bây giờ của Thiết Kỳ Bang. Thiết Tiếu Sinh quản lý Thiết Kỳ Bang không tệ, còn gửi cho hắn tận năm mươi vạn lượng bạc. Mà Sở Hi Thanh chỉ mới lên phương bắc được chưa đến hai tháng. Chu Lương Thần mờ mịt không hiểu, hắn suy nghĩ một lúc thì mới bừng tỉnh. Chờ tin tức Mộc Kiếm Tiên đăng thần truyền về phía nam, tất cả vấn đề ở quận Tú Thủy sẽ không còn là vấn đề nữa. Thử hỏi trong cảnh nội Đông Châu, có kẻ nào dám đặc tội với Vô Tướng thần tông? Có ai dám tranh phong với Mộc Kiếm Tiên? . . . Mấy ngày sau, phủ Tổng đốc Đông Châu, Tổng đốc Vương Thăng có chút buồn bực và mất tập trung mà nhìn Án sát sứ Đông Châu Hạ Hầu Nguyên. Ánh mắt của hắn có hơi mất kiên nhẫn, giọng nói cũng rất không khách khí. “Hạ Hầu đại nhân, hôm nay ngươi đến nhà là vì chuyện gì?” Hạ Hầu Nguyên nghe vậy thì lại cười khổ, hắn biết cách làm của mình đúng là sẽ bị ghét bỏ. “Tổng đốc đại nhân, ty chức đã hết cách rồi, ty chức cũng không muốn làm phiền ngài, nhưng vấn đề là đã không ép được vụ án này nữa rồi. Người của Chu Tước đường Lục phiến môn thật sự là như đám quỷ đòi mạng, bọn họ ép sát từng bước một, nếu như chúng ta không xử lý, chỉ sợ sẽ không ổn.” “Án Tư Không Thiện mưu phản, nhân chứng vật chứng đều đủ, há có thể để bọn họ lật đổ?” Nội tâm Tổng đốc Vương Thăng lại càng không vui. Đây không chỉ vì tên Hạ Hầu Nguyên vô dụng ở trước mắt, mà còn vì áp lực của Hình bộ trong triều. Vụ án Thái thú Tư Không Thiện cấu kết với thế gia vọng tộc quận Tú Thủy để mưu phản này, nó vốn đã lắng xuống rồi, hồ sơ cũng đã giao cho Đại lý tự để kết án. Nhưng Sở Như Lai ở Hình bộ lại gây trở ngại, cưỡng ép cầm hồ sơ vụ án về Hình bộ, còn nói là muốn phúc thẩm. Tổng đốc Vương Thăng trừng mắt nhìn Hạ Hầu Nguyên: “Hạ Hầu đại nhân, ngươi cũng là một người làm ở Hình bộ nhiều năm. Tất cả hồ sơ và nhân chứng vật chứng của vụ án này, đều do Hạ Hầu đại nhân ngươi tự mình giám sát, ngươi còn sợ cái gì?” Cổ họng Hạ Hầu Nguyên khô khốc, hắn ý thức được Vương Thăng đã bất mãn với hắn đến cực hạn rồi. Hắn nuốt ngụm nước miếng, vẻ mặt thành khẩn: “Đại nhân, vật chứng và hồ sơ không có vấn đề gì, nhưng thế gian này nào có việc gì mà không có sơ hở? Sợ chính là người khác dốc sức điều tra.” “Lục phiến môn có Sở Như Lai làm hậu thuẫn, bọn họ đã thu thập được không ít nhân chứng vật chứng. Ngoài ra, theo như hạ quan biết được, Chu Tước đường còn có một sự giúp đỡ khác, chính là Luân chủ tiền nhiệm của Luận Võ lâu Đông Châu, tứ phẩm Thần Cơ học sĩ Vương Triều Dương.” “Vương Triều Dương?” Tổng đốc Vương Thăng hơi sững sờ, ánh mắt từ từ trở nên ngưng trọng. Luận Võ lâu chính là tai mắt của triều đình, giám sát thiên hạ võ lâm, bọn họ nắm giữ rất nhiều mật thám và các con đường tin tức. Vương Triều Dương làm thủ lĩnh Luận Võ lâu Đông Châu khi đó, nhất định sẽ nắm giữ được rất nhiều chứng cứ và tình báo liên quan đến vụ án mưu phản ở quận Tú Thủy. Như vậy, chuyện này đúng là không thể trách Hạ Hầu Nguyên. “Tại bảy ngày trước, người này đã được Sở Như Lai mời vào Sở phủ để gặp mặt.” Hạ Hầu Nguyên hít một hơi: “Ngoài ra, Chu Tước đường còn tìm được không ít con cháu may mắn còn sống sót của đám thế gia quận Tú Thủy, còn có một số quan lại địa phương phối hợp với bọn họ. Hiện giờ, chứng cứ trong tay bọn họ tuy chưa đủ để lật án, nhưng cũng đủ để đánh lôi đài với chúng ta ở trong triều rồi.” Tổng đốc Vương Thăng lập tức hiểu ra. Một khi đánh lôi đài thì sẽ rất không hay. Dù sao thì giả cũng không thành thật được, thật sẽ không giả được. Dù bọn họ may mắn đè được vụ án này xuống, vậy cũng sẽ làm nhiều người trong triều khó chịu.