Vương chưởng quỹ nói tiêp: “Vô Tướng công của Vô Tướng thần tông có thể xứng đôi với chín mươi chín phần trăm võ đạo trong thiên hạ, sau này ngươi có thể giả chết thoát thân, trở về Bắc Thiên môn, lúc đó vẫn có thể tu luyện công pháp của môn phái. Nếu như có thể lập công trong lúc nằm vùng, vậy môn phái sẽ trọng thưởng.” Hướng Quỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ, hắn biết mình đã không thể trở về tông môn rồi. Nhưng cái đãi ngộ này cũng không tệ, để cho hắn khá động lòng. Hơn nữa chỉ là ba năm mà thôi. . . Nhưng muốn lên làm đà chủ Thiết Kỳ Bang thì cũng không dễ. Trước khi Sở Hi Thanh rời đi, hắn đã đổi tất cả ngaoij đường của Thiết Kỳ Bang thành phân đà. Bây giờ, chức đà chủ này cũng rất quý giá. Thanh thế của Thiết Kỳ Bang càng ngày càng mạnh, thời gian gần đây có vô số cao thủ chạy đến nương nhờ, cao thủ ngũ phẩm cũng có mười mấy người. Bây giờ không có tu vị ngũ phẩm thì rất khó lăn lộn lên. Một khắc đồng hồ sau, Hướng Quỳ rời khỏi quán rượu, rồi lẻn vào trong đoàn người Thiết Kỳ Bang. Lúc này, hắn lại phát hiện một người quen ở trong đám người, thậm chí có thể nói là đồng môn. Đó chính là Vương Chính của Nam Thiên môn. Hướng Quỳ cảm thấy hơi kinh ngạc: “Vương Chính, ngươi không trở về tông môn sao?” Khoảng tầm năm ngày trước, Vương Chính bỗng nhiên biến mất khỏi Thiết Kỳ Bang. Ban đầu, bang chúng “Đàn chữ Chính” còn không để ý lắm, nhưng sau năm ngày liền mà Vương Chính vẫn không xuất hiện, sống không thấy người chết không thấy xác. Bang chúng đàn chữ Chính bắt đầu hoang mang, lo lắng cho Vương Chính gặp chuyện không may. Khi đó Hướng Quỳ đã suy đoán, Vương Chính nhất định là đã rời khỏi Thiết Kỳ Bang. Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy tên này ở đây. Sắc mặt Vương Chính lại hơi đen: “Ngươi đang nói mê sảng cái gì?” Hắn quét mắt nhìn bốn phía, sau đó nhìn Hướng Quỳ với vẻ cảnh cáo: “Vương Chính ta nào có tông môn gì?” Nếu như tên này làm hắn bại lộ thân phận, vậy cùng nhau xuống hoàng tuyền đi! Hướng Quỳ không khỏi nở nụ cười ngượng ngùng: “Nói sai nói sai, ý của ta là, ngươi về võ quán à?” Lúc này sắc mặt của Vương Chính mới thả lỏng, nơi đáy mắt còn hiện lên một tia bất đắc dĩ. Hắn đúng là chuẩn bị trở về Nam Thiên môn, nhưng giữa đường lại bị tông môn gọi trở về. Sau này hắn còn phải tiếp tục nằm vùng, tiếp tục tiếp cận Sở Hi Thanh. . . Vẻ mặt Hướng Quỳ lại hơi ngưng trọng, hắn ý thức được nhiệm vụ tông môn giao cho mình tuyệt đối không đơn giản. Nếu hắn muốn nhận được sự tin tưởng của Sở Hi Thanh, vậy có lẽ còn phải cạnh tranh nhiều hơn những gì hắn tưởng tượng. . . . Sở Hi Thanh không biết biến cố ở quận Tú Thủy, hắn đang đóng gói các loại tài liệu mà Phương Bất Viên giúp hắn mang ra khỏi bí cảnh, chuẩn bị đi tìm Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công. Hắn đã thu thập đủ tài liệu, chuẩn bị để Lệ Thiên Công tăng đôi song đao của hắn lên tứ phẩm thượng. Chuyện này cũng không cần phải làm phiền đại trưởng lão Thiên Khí viện. Huống hồ vị Kỳ Đao ma tượng – Lệ Thiên Công này vốn là sức lao động miễn phí, còn là Khí sư luyện chế Kim Ngọc Lương Duyên đao, nên tìm vị này là được rồi. Nhưng khi Sở Hi Thanh bước ra cửa, hắn liền nhìn thấy Kế Tiễn Tiễn đang đi vào. Sắc mặt của nàng vốn đen xì, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Hi Thanh thì như quét sạch buồn phiền, tựa như ‘vui mừng’ mà chắp tay với Sở Hi Thanh: “Chủ thượng! Ngài đã về? Thuộc hạ vốn tưởng chủ thượng sẽ ở trong bí cảnh đủ một tháng, cho nên không thể chạy về đúng lúc, kính xin chủ thuộc thứ tội.” Thật ra thì trên đường chạy đi tìm bí dược tứ phẩm, nàng đã bị sư huynh và Mặc Sĩ vạn hộ dạy dỗ một trận, không thể không chạy suốt đêm từ Băng Châu về đây. Nàng không ngờ chuyện của Sở Hi Thanh sẽ kinh động đến vị sư huynh ‘Chỉ huy sư Thiên nha’ kia của mình. Sư huynh còn lên tiếng răn dạy nàng, nói đến lúc mấu chốt thì lại không dựa dẫm được, vào thời khắc quan trọng như vậy mà lại không ở bên cạnh Sở Hi Thanh. Trên đường trở về, Kế Tiễn Tiễn mới biết mình đúng là đã thất trách. Sở Hi Thanh thế mà lại cứu Mộc Kiếm Tiên – Tùng Duyên Niên thoát vây và đăng thần! Kế Tiễn Tiễn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng không ngờ Sở Hi Thanh vào bí cảnh chưa đến một tháng, mà lại làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy. Nhưng nàng cũng là gặp họa được phúc. Sư huynh đã hứa hẹn sẽ thu xếp một phần bí dược tứ phẩm hạ, nàng chỉ cần yên tâm ẩn núp bên cạnh Sở Hi Thanh, quan tâm hướng đi của Sở Hi Thanh, không cần phải lo nghĩ mấy chuyện khác. Sau này nàng chỉ cần tìm một thời gian thích hợp để hoàn thành nghi thức thăng cấp tứ phẩm là được. “Thứ tội cái gì!” Sở Hi Thanh thấy buồn cười, khoát tay áo một cái: “Lần này là ta ra sớm mấy ngày, không phải lỗi của ngươi. À đúng rồi, Tiễn Tiễn ngươi chạy đến Băng Châu, có thu hoạch gì không?”