Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1143: Xiên nướng (5)



Sở Hi Thanh phát hiện những cư dân kia nghe thấy mấy chữ Vô Tướng thần
tông thì hai mắt lại nóng bỏng hơn vài phần.
Ngoài ra, hắn phát hiện những nhà đất và tường đất này cũng không khô ráo,
tường dường như còn rất mới, không thoa dầu mỡ chống phân hủy.
Ngôn Đông Bằng cuối cùng đưa bọn họ đến trước một quán rượu.
Quán rượu này rất đơn sơ, nó được dựng từ những miếng gỗ thô ráp.
Bên trong thậm chí còn không có một vị khách nào, chỉ có một tiểu nhị và một
đầu bếp đang tươi cười chào đón.
“Phẩm Tiên lâu!”
Ngôn Đông Bằng nhìn biển hiệu một chút, sau đó cười đi vào: “Ta một tháng sẽ
ăn hai lần ở đây, tuy rằng là quán rượu của người địa phương, nhưng đầu bếp lại
học tay nghệ của đồng hương Thần Châu, cho nên mùi vị rất tốt.”
“Nguyên liệu nấu ăn đều là món ăn dân dã và đặc sản ở Bất Chu sơn, chỉ là hơi
đắt một chút. Bọn họ luôn là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba
năm.”
Diệp Tri Thu cau mày, ánh mắt thản nhiên: “Chúng ta nên làm gì để biết tình
báo của Ma La Bộ?”
Bây giờ nàng làm gì có tâm trạng ăn uống?
“Chưởng quỹ này nơi chính là một cái ‘vạn sự thông’, mặc kệ các ngươi muốn
nghe ngóng tình báo gì, đều có thể biết được từ trong miệng chưởng quỹ nơi
này, thậm chí còn có thể mua Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ kỳ mới
nhất.”
“Ngoài ra còn có thể mời hắn đảm bảo để thuê võ tu. Thật ra nếu như các ngươi
thiếu kiên nhẫn thì cũng có thể hỏi thăm cư dân ở đây, nhưng tin tức của bọn họ
sẽ không đầy đủ.”
Ngôn Đông Bằng mỉm cười, rồi ngồi xuống một cái bàn bát tiên.
Hắn nhìn về phía tiểu nhị: “Chắc hẳn hắn đã nhận được tin tức rồi chứ?”
Tiểu nhị kia cũng cười rạng rỡ: “Chưởng quỹ chúng ta ra ngoài có việc, nhưng
đang chạy về rồi, mấy vị không ngại thì có thể gọi chút rượu và đồ ăn nhạt để
chờ đợi. Đợi đến khi mấy vị khách quý cơm nước no nê, chưởng quỹ nhà ta
cũng chạy về kịp.”
“Nói đến hai vị khách mới này chắc chưa uống qua rượu Cam Lộ ở quán chúng
ta đúng không? Đây là rượu do Cự linh nhưỡng, mùi vị hoàn toàn khác biệt với
bên Thần Châu.”
Sở Hi Thanh không khỏi lắc đầu.
Hắn không quen cuộc sống nơi này, xem ra là khó tránh khỏi bị làm thịt rồi.
Hai người đành phải gọi một đống đồ nhắm rượu.
Những thứ này rất đắt, hơn nữa còn không thể dùng tiền, mà nhất định phải
dùng đan dược.
Nếu như đổi số đan dược thành tiền bạc, vậy một bàn đồ nhắm này phải có giá
trị vạn lượng.
Tuy nhiên, nguyên liệu nấu ăn ở nơi này đúng là rất hiếm có, ba mươi sáu châu
của Thần Châu đều không thấy được.
Nửa canh giờ sau, tất cả đồ nhắm rượu đã được đưa lên bàn, Ngôn Đông Bằng
liền mời rượu: “Hai vị, mời! Hiếm khi nhìn thấy đồng hương ở Bất Chu sơn, lại
còn là cao đồ của Vô Tướng thần tông, nen uống cạn một chén lớn!”
Diệp Tri Thu không có cầm rượu, nàng tay đè kiếm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn
chung quanh.
Trong đôi mắt sáng quắc kia đã tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, sát ý bắn ra bốn
phía.
Sở Hi Thanh thì lại cầm chén rượu, hờ hững và lạnh nhạt nói: “Rượu thì không
cần uống, ta lo lắng giang hồ hiểm ác, một khi uống rượu này thì sẽ mất mạng.
Nói đi, ta muốn biết khi nào đám Cự linh kia sẽ chạy đến đây?”
Ngôn Đông Bằng nghe vậy thì sững sờ, sau đó sắc mặt của hắn và hai đồng bạn
bên cạnh đều chìm xuống: “Các ngươi có ý gì?”
Mặt Du Phong Kiếm – Yến Ất đầy giận dữ, hừ nhẹ một tiếng: “Lòng người quả
nhiên là hiểm ác. Chúng ta có lòng tốt dẫn các ngươi đến đây để hỏi thăm tin
tức, lại bị xem là lòng lang dạ sói.”
Dường như hắn muốn chứng minh rượu không có độc, cho nên đã uống một hơi
cạn sạch.
Diệp Tri Thu thấy thế lại cười khinh thường: “Các ngươi coi chúng ta là kẻ ngu
xuẩn sao? Phòng ốc nơi này rõ ràng là được xây dựng không lâu, xem cái bàn
gỗ này, nhìn cái vách tường kia thì biết, có lẽ mới xây dựng được chưa đến
mười ngày, các ngươi thật sự đến đây từ một tháng trước?”
“Nếu ba người các ngươi không phải người địa phương, vậy các ngươi tìm thấy
nơi này thế nào? Còn nữa, các ngươi thật sự tin rằng thủ pháp gửi tin phù của
mình rất bí mật sao? Cho rằng người khác không phát hiện sao?”
Ngôn Đông Bằng nghe vậy thì ngẩn người, thì ra là lộ sơ hở ở nơi này.
Sau đó hắn cũng không thèm để ý.
Bị nhìn ra thì thế nào, nếu hai người này đã vào Toái Diệp tập, chẳng khác nào
vào ổ sói hang hổ, muốn ra cũng không được.
Nhưng đúng lúc này, lại có một người đi vào trong quán rượu.
Hắn chỉ khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo khá phúc hậu, ăn mặc bộ chiếc áo lụa,
nhìn như một thương nhân giàu có ở phương nam.
Sau khi người này tiến vào, liền cười ha ha nói: “Ngôn huynh, không ngờ mới
cách một tháng mà các hạ đã mang về một vụ làm ăn. . .”
Hắn vừa bước vào vừa nhìn hai người Sở Hi Thanh, sau đó hắn lại ngẩn người,
toàn thân cứng đờ tại chỗ.
“Ngươi. . . lẽ nào ngươi là Vô Cực Đao Quân của Vô Tướng thần tông?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com