“Chẳng lẽ ngươi là Vô Cực Đao Quân của Vô Tướng thần tông?” Khi chưởng quỹ Phẩm Tiên lâu nói ra câu này, mấy người trong đại sảnh đều sững sờ. Bát Diện Lai Phong – Ngôn Đông Bằng nghĩ thầm, Vô Cực Đao Quân cái gì? Vị thiếu niên tu vị lục phẩm thượng trước mắt, chẳng lẽ còn là nhân vật nào đó ở Thần Châu hay sao? Hơn nữa, tất cả các nhân vật được xưng là Đao Quân ở Thần Châu, có người nào không phải là cao thủ dùng đao trên Thiên Bảng? Người này có tài cán gì mà lại dám thêm một chữ ‘Quân’ ở trong xưng hào? Mặt Sở Hi Thanh đầy kinh ngạc mà nhìn vị chưởng quỹ kia: “Ngươi nhận ra ta?” “Đương nhiên nhận ra! Kỳ Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất đều có hình của ngươi.” Gương mặt vốn trắng mập của chưởng quỹ đã đen xì và âm trầm như nước: “Ngươi là Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh, cũng được xưng là Sở Nhất Đao, Sở Vô Địch. Tru Thiên thánh truyền, Huyết Nhai dự bị của Vô Tướng thần tông, hạng 19 Thanh Vân Tổng Bảng, đứng đầu Thanh Vân Tứ Thiên Quân, cũng là người được Mộc Kiếm Tiên ưu ái.” Mấy người Ngôn Đông Bằng nghe thấy vị chưởng quỹ này nói đến mấy chữ Tru Thiên thánh truyền thì sắc mặt đã thay đổi. Sau đó, mỗi khi chưởng quỹ nói ra một thân phận thì da mặt bọn họ lại run lên. Thật ra thì không phải bọn họ kiêng kị thực lực của Sở Hi Thanh. Người này nhiều nhất cũng là lục phẩm thôi, thực lực có thể mạnh đến đâu? Dù người này đứng hàng 19 trên Thanh Vân Tổng Bảng, lại đứng đầu Thanh Vân Tứ Thiên Quân, nhưng đều là vì thiên tư kinh người mà thôi, đúng không? Đây mới là chỗ khó giải thích nhất. Hai đệ tử bình thường của Vô Tướng thần tông, vậy làm thịt thì làm thịt thôi. Dù sau đó bị Vô Tướng thần tông biết được, thì Vô Tướng thần tông cũng không có quá nhiều thời gian rảnh rỗi để tìm bọn họ. Nhưng một người có thân phận như Sở Hi Thanh mà chết ở chỗ này, vậy Vô Tướng thần tông nhất định sẽ không tiếc tất cả để điều tra và truy sát đến cùng. Sở Hi Thanh thì lại bừng tỉnh. Là vì Bạch Mã Phi Mã nên những họa sĩ của Luận Võ lâu và Thiên Cơ các không thể vẽ được thần vận của hắn, ngũ quan diện mạo giống thật mà là giả. Nhưng một khi những người xem qua tranh vẽ kia mà nhìn thấy hắn, thì vẫn sẽ nhận ra thân phận của hắn. Sở Hi Thanh chỉ kinh ngạc là, tại Bất Chu sơn cách xa hơn 170 vạn dặm này, lại có thể thu được Luận Võ Thần Cơ và Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất. Hắn lắc đầu, thả chén rượu xuống: “Có thể trả lời cho ta chưa? Khi nào thì đám Cự linh Ma La Bộ đến đây?” “Lời này của các hạ là có ý gì? Cự linh cái gì?” Chưởng quỹ Phẩm Tiên lâu ra vẻ kinh ngạc, giọng nói của hắn hơi khó hiểu: “Hai vị, xin hỏi trong này có hiểu lầm gì hay không?” Sở Hi Thanh không khỏi bật cười: “Hiểu lầm? Ngươi biết ta là Huyết Nhai dự bị, vậy phải biết ta tu luyện chính là Nhai Tí Đao, nào có thể có hiểu lầm gì? Mấy trăm người các ngươi ở đây, sát ý thật sự là quá nặng rồi.” Hắn nhìn vào bảng nhân vật của mình, chỉ thấy thanh trạng thái đã xuất hiện thêm hai chữ ‘Nhai Tí’. ---Nhai Tí đao ý của ngươi đã tăng lên đến cường độ cực hạn! Thật ra thì không cần phải nhìn bảng nhân vật, thần niệm linh thức của Sở Hi Thanh cũng có thể cảm ứng được. Từ khi bước vào tòa Toái Diệp tập này, nguyên thần của hắn đã tự động ngưng tụ đao ý, nào có thể bị đám người trong Toái Diệp tập này mưu hại chứ? Chưởng quỹ nghe vậy thì sững sờ, lúc này mới phản ứng kịp. Hắn xem qua Luận Võ Thần Cơ, cũng biết người tu hành Nhai Tí đao ý có thần niệm cực kỳ mẫn cảm. Có người nói nguyên thần của bọn họ sáng như gương, có thể chiếu rọi và phản xạ tất cả địch ý. Luận Võ Thần Cơ này cũng nhận định Bá Võ Vương không phải chết do mai phục và ám sát là vì thế. Nếu như nàng nhận biết được địch ý của thiên tử, thì sẽ không trở lại kinh thành, vì vậy lời đồn thiên tử sát hại công thần trên giang hồ là cực kỳ hoang đường. Chưởng quỹ còn muốn mở miệng, nhìn xem có thể hóa giải đại họa này hay không. Bát Diện Lai Phong – Ngôn Đông Bằng đã sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Lão Trang, câm miệng đi. Chúng ta đã đắc tội với người ta rồi, cần gì phải nói nhảm? Thánh truyền của Vô Tướng thần tông thì lại làm sao? Chúng ta làm xong vụ này thì trốn đi xa là được, bọn họ có thể làm gì?” Du Phong Kiếm – Yến Ất cũng cười một tiếng, đè kiếm bên hông nói: “Họa từ miệng mà ra! Vốn tưởng rằng hai người này chỉ là đệ tử cấp Thiên trụ của Vô Tướng thần tông, không ngờ lại còn có một Thanh Vân Tứ Thiên Quân, cấp bậc Siêu thiên trụ! Thật là may mắn thay! Không ngờ Yến mỗ còn có may mắn giết chết một thánh truyền của Vô Tướng thần tông?” Hắc Đại Bằng – Nghê Quân thì lại lắc đầu, song quyền của hắn cong lại tựa như trảo ưng, súc thế chờ phát.