Lão Trang là ‘Vạn sự thông’ trứ danh ở Bất Chu sơn, hiểu biết rất rộng ở phương diện võ đạo, cho nên nhận ra một chiêu kia của hai người. Đó chính là cực chiêu – Sát Nhân Tru Tâm của Thiên Hạ Phong Đao khi xưa! Trước khi giết người, nó đã tru diệt tất cả ý nghĩ phản khác của đối phương rồi! Có người nói, vị Thiên Hạ Phong Đao kia từng dựa vào chiêu này, khiến cho đao khách trong thiên hạ không thể rút đao trước mặt nàng! Nếu như đổi lại là người khác, dù lão Trang nhìn thấy chiêu này thì cũng không nhận ra. Nhưng nết hắn đã biết Sở Hi Thanh là Tru Thiên thánh truyền, vậy há có thể không nghĩ đến đao pháp thanh danh của Thiên Hạ Phong Đao? Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu chém đứt hai tay hai chân Ngôn Đông Bằng xong, lại đẩy bọc hành lý trên người Ngôn Đông Bằng ra xa, sau đó cũng không ra tay với hắn. Hai người đều rất ăn ý, muốn để lại một người sống để tra hỏi. Thật ra thì để lại chưởng quỹ kia là thích hợp nhất, nhưng kẻ này bỏ chạy quá nhanh và quá dứt khoát, chỉ một chớp mắt đã không thấy hình bóng. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể tìm người khác. Một cái chớp mắt sau, hai người hóa thành lưu quang thuấn ảnh vào lao ra ngoài quán rượu. Mục tiêu của hắn bọ đều là những võ tu tứ phẩm đang bỏ chạy kia, đám với đám võ tu ngũ phẩm lục phẩm đang quỳ trên đất thì lại bỏ mặc. Dưới Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh, những người này đã không còn uy hiếp với bọn họ, trái lại còn có thể kích phát đao ý của Sở Hi Thanh, gia tăng sức chiến đấu của Sở Hi Thanh. Chỉ là những võ tu tứ phẩm kia đều rất giảo hoạt, bọn họ có thể sinh tồn ở Bất Chu sơn cũng không phải là không có nguyên do. Lú này, bọn họ đều dứt khoát mượn các loại ngọc phù, cực chiêu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy ra bốn phía, căn bản là không dám đối mặt với hai người Sở Hi Thanh. Tuy rằng tòa Toái Diệp tập này nằm trong một sơn cốc, nhưng đường hầm thông suốt bốn phía, bên dưới còn có các hang động trải dài. Hai người dùng toàn lực để đuổi giết, cũng chỉ ngăn cản được hai người trong số đó. Đao pháp của Sở Hi Thanh có lực bộc phát cực kỳ mạnh mẽ, mươi lăm đao liền chém chết đối thủ. Diệp Tri Thu thì lại dùng năm mươi chiêu, mới chém đầu đối thủ. Sau khi nàng giết chết đối thủ, liền thở dài một hơi. Sư tôn nói không sai, sức chiến đấu của Sở Hi Thanh đã vượt xa quá khứ, cũng đã vượt qua nàng. Vửa rồi, Sở Hi Thanh rất thành thạo điêu luyện, giống như chưa dùng toàn lực. Mà nàng đã dùng tất cả sức lực, hơn nữa dưới đao ý của Sở Hi Thanh hiệp trợ, mới có thể giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn. Khi hai người quay lại quán rượu, Sở Hi Thanh đứng lơ lửng giữa không trung, nhìn đám võ tu quỳ rạp trên mặt đất kia. Hắn nhìn thấy vẻ đau khổ và cầu xin ở trên mặt của những người này. Bọn họ đang cầu xin Sở Hi Thanh tha cho bọn họ một con đường sống. Sở Hi Thanh lại không hề lay động, sắc mặt lạnh lùng mà thu Kim Ngọc Lương Dương đao vào trong vỏ. Khoảnh khắc trường đao của hắn vào vỏ, đầu của hơn 200 tên võ tu bên ngoài tửu lâu đều nổ tung, còn có hơn tám mươi người là sắc mặt càng đau đớn hơn, miệng mũi lại tuôn ra một lượng lớn máu tươi. Sở Hi Thanh chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình với đám người có sát ý với mình, cũng không có lòng thương hại với những kẻ muốn bán người cùng tộc cho Cự linh. Đó không phải là nhân đức, mà là lòng dạ đàn bà! Diệp Tri Thu thấy thế, trong lòng không khỏi thấy sợ hãi. Không phải nàng sợ hãi vì Sở Hi Thanh tàn nhẫn, mà là vì đao ý của tên này. Lực lượng nguyên thần và Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh, đã mạnh đến nước này rồi sao? Nàng nghĩ Sở Hi Thanh vẫn chưa tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, vậy mà đã có uy thế như vậy, nếu như chờ hắn tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao thành công, vậy thì còn có thần uy như thế nào? Có lẽ một ngày nào đó, Sở Hi Thanh cũng có thể một người một đao trấn áp toàn bộ thiên hạ như Huyết Nhai Đao Quân! Sau đó, Diệp Tri Thu liền thu hồi tâm tư, bắt đầu bù một kiếm cho những kẻ còn sống kia. Tuy rằng đao ý của Sở Hi Thanh đã đả thương nguyên thần của đám võ tu ngũ phẩm này, nhưng chưa đủ để giết chết bọn họ. Diệp Tri Thu từng kiếm từng kiếm một, chém nát đầu của bọn họ. Việc này không thể nghi ngờ gì là một việc rất máu tanh, nhưng Sở Hi Thanh đã làm xong việc quan trọng nhất, nên việc còn lại liền đến lượt nàng. Sở Hi Thanh thì đã đi vào quán rượu, đi đến trước người Bát Diện Lai Phong – Ngôn Đông Bằng. Năng lực tái sinh của võ tu tứ phẩm quả thực là rất đáng sợ, mới chỉ một chốc lát như vậy, tứ chi của ngươi này đã mọc ra một chút thịt. Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn vết thương của hắn, sau đó hờ hững mở miệng: “Thiên hộ Ma Khắc Liệt mà các ngươi nói đến là kẻ nào? Hắn là Kim Quan hay là Ngân Quan?”