Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1145: Thần uy Huyết Nhai (2)



Trong mắt Nghê Quân hiện lên ý chờ phân phó: “Ngôn huynh đã bán bọn họ
cho Thiên hộ Ma Khắc Liệt, có lẽ thuộc hạ của hắn chỉ cách nơi này không đến
bảy mươi dặm. Lão Trang, vụ làm ăn này đã là không thể không làm, nhưng ta
đoán Ma Khắc Liệt nhất định sẽ ra giá cao cho hai người này.”
Chưởng quỹ Phẩm Tiên lâu nghe thấy lời của ba người bọn họ, tâm thần lại run
lên, cảm giác ruột và dạ dày đều đang co giật.
Một kỳ Luận Võ Thần Cơ này mới đưa đến Bất Chu sơn được hai ngày.
Ba người Ngôn Đông Bằng còn chưa được xem qua, cho nên không biết Sở Hi
Thanh được Mộc Kiếm Tiên che chở, thậm chí không biết Mộc Kiếm Tiên còn
ban cho hắn một phân thân để hộ đạo.
Thử hỏi trên người kẻ này có thể không có bảo vật hoặc pháp môn giữ mạng
hay sao?
Nghĩ giết chết kẻ này, nói nghe thì dễ!
Hôm nay, một khi hai người này đào tẩu được, vậy đám người bọn họ có thể
sống an lành hay sao?
Còn cả một bản Thiên Cơ Võ Phổ khác nữa, bọn họ nói rất chính xác, tuy rằng
Sở Hi Thanh còn chưa đủ tư cách ngồi lên vị trí đầu của Thanh Vân Tứ Thiên
Quân, nhưng sức chiến đấu của hắn cũng cực kỳ kinh khủng, rất có thể đã tiếp
cận tứ phẩm.
Mà Nhai Tí đao ý của vị này đã lên đến tận tầng mười ba trở lên!
Khi đối mắt với càng nhiều kẻ địch, sức chiến đấu của người này càng mạnh mẽ
hơn. Nếu như ở trong vạn quân, thậm chí sức chiến đấu có thể lên đến cấp độ tứ
phẩm thượng.
Đổi lại là nơi khác, chưởng quỹ cũng có tự tin giết chết hoặc bắt sống hay người
anfy.
Nhưng mà ở đây. . .
Chưởng quỹ Phẩm Tiên lâu nhìn ra phía người quán rượu với ánh mắt bất đắc
dĩ.
Chỉ thấy mấy trăm võ tu bên ngoài quán rượu đã rút đao rút kiếm, tất cả đều
đang bao vây nơi này.
Thân thủ của bọn họ gọn gàng nhanh nhẹn, phối hợp rất ăn ý.
Ngay khi lão Trang đang chần chờ xoắn xuýt, Du Phong Kiếm – Yến Ất bỗng
nhiên gầm lên một tiếng: “Động thủ!’
Bát Diện Lai Phong – Ngôn Đông Bằng ở bên cạnh hắn hầu như rút trường
kiếm bên hông ra luôn.
Hắc Đại Bằng – Nghê Quân càng là vung hai trảo lên, cách một bàn bát tiên mà
cương khí vẫn như cầu vồng, chụp thẳng vào Sở Hi Thanh: “Chết cho ta!”
Mặt Sở Hi Thanh không đổi sắc, khóe môi lại hơi cong lên: “Nhai Tí!”
Phía sau hắn lập tức xuất hiện một con cự thú đầu rồng thân sài, miệng ngậm
chiến đao.
“Rống!”
Theo con cự thú Nhai Tí phát ra tiếng gầm rống, tất cả mọi người ở trong và
ngoài quán rượu đều cảm thấy tâm thần của mình bị một luồng đao ý cực kỳ bá
đạo và ác liệt chém nát!
Mười mấy vị võ tu tứ phẩm thì còn tốt, bọn họ chỉ cảm thấy nguyên thần quặn
đau, trở nên thất thần.
Nhưng những võ tu ngũ phẩm lục phẩm ở bên ngoài quán rượu thì đều là miệng
mũi chảy máu, không tự chủ được mà quỳ gục trên mặt đất.
“Cheng!”
Âm thanh này truyền ra từ bên hông của Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu, hai
người đồng thời rút đao xuất kiếm. Khi Du Phong Kiếm – Yến Ất và Hắc Đại
Bằng – Nghê Quân vẫn còn trong trạng thái thất thần, chưa kịp phản ứng, thì đã
trực tiếp gọt đầu của hai người bọn họ xuống.
Đao cương kiếm khí xung kích không chỉ xoắn nát đầu của hai người bọn họ,
mà còn chém vụn thần hồn của bọn họ.
Bát Diện Lai Phong – Ngôn Đông Bằng rốt cuộc cũng sống qua thời gian này.
Lúc này, Nhai Tí đao ý kia vẫn áp bức nguyên thần của hắn, áp chế chân lý võ
đạo của hắn.
Nhưng khi hắn đã ổn định được nguyên thần, thì vẫn có sức để ứng phó với
địch.
Chỉ là khi Ngôn Đông Bằng lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy đầu của hai đồng
bạn mình đã nổ tung.
Trái tim hắn run rẩy, cảm giác lạnh lẽo sinh sôi trong lồng ngực của hắn.
Hai người này. . .Đao thật là nhanh! Kiếm cũng quá nhanh!
Cô gái đối diện kia, dường như cũng là một Siêu thiên trụ!
Lúc này, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo kia đã chém về phía hắn từ hai bên trái phải.
Ngôn Đông Bằng không thể không đổi công làm thủ, cố gắng bện ra một bức
tường kiếm dày đặc, hòng chống đỡ hai người kia.
Trong lòng hắn vẫn ôm hi vọng, chỉ cần chống đỡ được một vài hơi thở, chờ
nhưng đồng bạn kia của hắn chạy đến, thì hai người này vẫn phải chết!
Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, hắn liền nghe thấy hai người đối diện đồng
thời phun ra một chữ ‘Tru’.
Sau đó, Ngôn Đông Bằng còn chưa có cảm giác gì, liền phát hiện hai chân hai
tay của mình đã bị hai người đối diện chém đứt.
Lão Trang ở phía xa xa vốn đã quyết định liên thủ với mấy người Ngôn Đông
Bằng để vây giết Sở Hi Thanh, lúc này hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì
không khỏi sợ hãi run rẩy, rồi dứt khoát xoay người bỏ chạy, toàn thân hóa
thành một đạo ánh sáng mà bay về phía xa xa.
Hắn thậm chí còn bóp nát một ngọc phù trên người, toàn thân biến thành lôi
đình, phi độn về phía xa xa, đồng thời còn gào thét khản cả giọng.
“Tất cả đều rời đi cho ta! Nữ nhân này là ngũ phẩm hạ cấp Siêu thiên trụ, Tru
Thiên thánh truyền! Nhai Tí Đao cũng không phải là thứ chúng ta có thể địch
lại!” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com