Khi Sở Hi Thanh ngưng tụ được 2300 giọt ‘kết tinh’, thì một phần ao máu này bỗng nhiên sôi trào. Sở Hi Thanh không khỏi căng thẳng, tập trung nhìn về phía bên đó. Diệp Tri Thu cũng mở mắt ra, nhìn về phía biến hóa. Nàng đã hoàn thành việc đúc lại ‘công thể’, lúc này đang mượn nguyên khí trong ao máu để thăng cấp thiên phú huyết mạch. Nàng còn có ba loại thiên phú huyết mạch chưa vào cấp mười, có thể mượn lực lượng của ao máu để thăng cấp. Nhưng khi nàng cảm nhận được biến hóa của ao máu, thì giật mình tỉnh lại luôn. Dù sao nơi này cũng là Đế Thần cung ở Bất Chu sơn, là thánh địa của Cự linh, Diệp Tri Thu có to gan đến đâu thì cũng không thể tập trung 100% được. Tố Phong Đao ngồi trên mặt nước thì lại hờ hững như không, nàng tiếp tục ngồi yên không nhúc nhích. Chỗ máu sôi trào kia đã ngưng tụ thành một hình người ở trước người nàng. Nơi mi tâm của người này có một con mắt dọc, bên ngoài cơ thể có những hoa văn hình lôi đình, tạo hình tóc tai thì tựa như ngọn lửa. Từ vẻ ngoài của hắn thì có thể thấy đây là một con Cự linh. Chỉ là hóa thân bằng máu của hắn có hình thể không khác nhân loại là bao. Sở Hi Thanh không nhận ra con Cự linh này thuộc bộ tộc nào, nhưng lại cảm nhận được thần niệm mạnh mẽ và hùng vĩ kia. Hai mắt Sở Hi Thanh không khỏi co rút lại, hắn biết người này là một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ. Thực lực của hắn thậm chí còn không kém hơn Tố Phong Đao. Sau khi người này ngưng tụ xong, liền trợn mắt giận dữ nhìn Tố Phong Đao. “Thiên Đế có thể trở về bất cứ lúc nào, Tố Phong Đao, ngươi nên ra tay rồi.” Trong lời nói của hắn cũng ngậm lấy tức giận, khiến cho bên trên ao nước sinh sôi ra từng tia từng tia lôi đình đỏ thắm. Tố Phong Đao lại không bị lay động, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường: “Ước định của chúng ta là ba ngày! Bây giờ còn có một ngày, các hạ muốn nuốt lời sao?” Người kia híp mắt lại, tựa như đang khống chế ý buồn bực. Lực lượng lôi đình phía trên ao máu càng ngày càng kịch liệt, thế mà lại ngưng tụ ra từng con từng con lôi xà to bằng đầu ngón tay màu đỏ son, bọn chúng lan tràn ra bốn phương tám hướng. “Bây giờ ta đúng là đang nghi ngờ thành ý của Tố Phong Đao ngươi! Ngươi phải biết, cứ kéo dài một khắc thì sẽ có thêm một phần nguy hiểm. Hai đệ tử này của ngươi đã tái tạo ‘công thể’ rồi, cần gì phải kéo dài?” Tố Phong Đao lại lắc đầu, không nhượng bộ chút nào mà nhìn nhau với Cự linh ba mắt: “Nếu đã nói là ba ngày, vậy chính là ba ngày, bọn họ đã tái tạo ‘công thể’ xong, nhưng vẫn còn được lợi từ ao máu này. Nơi này cũng chỉ là ao tắm rửa dưỡng thương của vị Nam Thiên Đế kia của các ngươi, tiêu hao một chút thì có đáng là gì?” Ánh mắt của Cự linh ba mắt kia không khỏi u ám. Hắn lo lắng về một chút nước ao này sao? Nước ao bên trong Nguyên Cổ huyết trì là có định mức, tiêu hao bao nhiêu thì sẽ tái sinh bấy nhiêu, ngọn núi nhỏ kia là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Hắn lo lắng chính là thời gian. Lúc này, cứ kéo dài thêm một khắc là có thể sinh ra biến cố khác. Ánh mắt Cự linh ba mắt biến ảo giây lát, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, thân thể lại hóa thành máu rồi rơi vào trong ao, lực lượng thần thức của hắn cũng rời đi. “Hi vọng ngươi nói được làm được, bằng không ta nhất định sẽ không tiếc tất cả để ngươi và Vô Tướng thần tông trả giá đắt.” Tố Phong Đao nghe vậy thì khóe môi vểnh lên, hiện ra một nụ cười khinh thường. Lúc này nàng đã nhận ra ánh mắt của hai tên đệ tử. Tố Phong Đao nhắm mắt lại: “Các ngươi tiếp tục đi!” Sở Hi Thanh tò mò không thôi, lòng thầm nói Cự linh ba mắt này quá nửa là nội ứng mà Tố Phong Đao đã nói. Rốt cuộc hai người này có giao dịch gì? Hăn vừa suy đoán vừa mượn lực lượng của núi nhỏ kia để ngưng tụ ‘kết tinh ao máu’. Sở Hi Thanh phát hiện bình ngọc của Phương Bất Viên cũng có thể sử dụng. Nhưng thời gian bảo quản của hai bình ngọc này lại ngắn hơn rất nhiều, chỉ có bằng một phần năm so với hai bình ngọc của Tố Phong Đao. Dung lượng của chúng thì lại rất khá, mỗi cái đều có thể chứa khoảng bốn ngàn giọt. Theo thời gian trôi qua, trong mắt Sở Hi Thanh lại sinh ra một tia nghi ngờ. Hắn cảm giác dường như ngọn núi nhỏ này đã có chút ‘suy yếu’. Tốc độ sinh ra máu của nó dường như đã chậm hơn lúc đầu một chút. Nhưng điều này có thể sao? Nguyên Cổ huyết trì này đã tồn tại ở Bất Chu sơn không biết bao nhiêu năm tháng rồi, thậm chí còn có thể đạt đến trăm vạn năm. Tòa núi nhỏ này lại là trái tim của Cự thần viễn cổ, bất hủ bất diệt, làm sao có thể vì hắn lấy một ít ‘kết tinh’ mà trở nên suy yếu được? Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lòng thầm nói nhất định là ảo giác của mình. Nhưng hắn chợt nghĩ đến thứ chui vào trong cơ thể mình. Sở Hi Thanh suy đoán, chẳng lẽ lại có liên quan nới nó? Nhưng hắn cũng không thể kiểm chứng được, ngay khi Sở Hi Thanh miễn cưỡng chứa đầy bốn bình ngọc, Diệp Tri Thu cũng đã tỉnh lại. “Sư tôn, ta đã xong!” Thiên phú huyết mạch của nàng đã tăng lên đến mức không thể lên nữa